Làm một học bá tương lai, đương nhiên tôi sẽ chọn vị trí gần bục giảng.
*Nhắc lại: Học bá = những học sinh chăm chỉ học tập nên điểm cao.
Chẳng qua khi tôi chuẩn bị ngồi xuống, Lục Thiên Húc kéo tôi lại, sau đó lấy cái đệm lót anh ta mới mua cất trong ba lô leo núi, đặt lên chỗ ngồi của tôi.
Tôi sửng sốt, giờ mới hiểu anh ta mua cái đệm này để làm gì.
Tôi 囧 nhìn xung quanh, rất sợ có người nhìn ra manh mối, tôi vội vàng đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn phía trước.
Lục Thiên Húc ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Sáng nay em không nên ăn.”
Tôi đần mặt hỏi anh ta: “Cái gì?”
“Em nên ăn thức ăn lỏng, nếu không lúc đi vệ sinh sẽ bị đau.” Anh ta nghiêm túc nói.
“……”
Tôi muốn tát chết anh ta ghê, nếu anh ta không nhắc tới chuyện này, tôi đã quên béng nỗi khổ của Kỷ tiểu cúc.
Anh ta vừa nhắc, tôi phảng phất cảm thấy tim đau nhức nhối.
Tôi không muốn nói tiếp về vấn đề trên, quá sức lao tâm lao lực, cái tên này sống chết cũng phải nhắc tôi tối hôm qua bị anh ta thao tưng bừng thế nào sao.
Tôi bực dọc không để ý tới anh ta nữa, anh ta cũng không tiếp tục quấy rầy tôi, mà là yên lặng tĩnh bật máy vi tính của mình, mở một phần mềm cao cấp nào đó mà tôi nhìn chả hiểu gì, bắt đầu gõ lạch cạch mấy chữ tiếng Anh, tôi đại khái hiểu thứ này gọi là lập trình.
Tôi cứ len lén liếc trộm như thế, lại len lén nhìn sườn mặt của anh ta, tâm trạng khó ở vừa rồi thoáng cái bay sạch.
Sự thật anh chàng bảnh tỏn ngồi kế bên là bạn trai mình khiến tôi bắt đầu khoái chí lần nữa.
Tôi vui tươi hớn hở chào đón giáo sư tiết này, bà ấy vừa vào lớp đã dùng tốc độ cực nhanh nói mấy câu tôi nửa hiểu nửa không, sau đó lấy ra một túi kẹo, mặt mũi nếp nhăn chồng chất cười nhìn chúng tôi: “Lát nữa tôi sẽ hỏi vài câu, em nào trả lời được có thể nhận phần thưởng ~”
Lòng tôi hào hứng trào dâng, phương pháp giáo dục kiểu nhà trẻ này chẳng phải là tiết mục hỏi đáp trí tuệ “trả lời đúng có thưởng” mà tôi chờ đợi đã lâu để tỏa sáng ư? So với phương pháp giáo dục kiểu “Bên dưới, mời phân tích đề này, trả lời không đúng chứng tỏ trò không có ôn tập kỹ lưỡng” “Tốt, đáp án là như thế” “Nhìn bảng đen! Đừng tưởng tôi không biết các trò đang làm gì!” của Thiên triều, cái này càng thích hợp với nhân tài mềm dẻo “có thưởng mới có động lực” như tôi.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, dỏng tai lắng nghe, chuẩn bị giơ tay hăng hái trả lời câu hỏi bất cứ lúc nào.
“Ai biết email đầu tiên trên thế giới được gửi vào năm nào.”
Tôi lặng lẽ sụp người xuống, chuẩn bị trả lời câu hỏi thứ hai.
“1971.” Lục Thiên Húc dừng động tác tay, khẽ nói với tôi.
Tôi phản xạ có điều kiện giơ tay lên, nói to câu trả lời, nghe mấy bạn học Mỹ ngồi xung quanh tiếc nuối thở dài “Oh no” “Oh fuck”, tôi đoán chắc bọn họ đang tiếc hùi hụi vì mở máy tính cũng không kịp tra đáp án, ôi tự hào quá đi mất.
Giáo sư cười híp mắt nhìn tôi, lấy một thanh sôcôla trong túi đi tới cho tôi, sau khi hấp tấp nói cảm ơn, tôi đắc ý vỗ vai Lục Thiên Húc: “Cũng được đó chứ, lát về có thưởng.”
Sau đó, tôi tiếp tục ngồi ngay ngắn, chờ trả lời câu tiếp theo.
“Đóng máy vi tính của các em lại,” Giáo sư thông minh tiếp tục nói, “Email đầu tiên này được gửi vì nguyên nhân gì?”
Không có máy vi tính trợ giúp, trong phòng nhao nhao cả lên, các bạn học Mỹ bắt đầu rối rít thảo luận câu trả lời, tôi cảm thấy mình có thể đoán ra đáp án này, nhưng mà không thể nào dùng tiếng Anh để diễn đạt nó một cách hoàn chỉnh.
Vì vậy tôi tiếc nuối nói với Lục Thiên Húc: “Anh có phát hiện không, chúng ta giống như Pokemon vậy, rõ ràng nghe hiểu loài người đang nói gì, thế nhưng rất khó biểu đạt ý nghĩ của chính mình, mỗi khi muốn nói gì đó, hình như tôi chỉ có thể kêu pika pika, zeni zeni, kame kame.”
Nói xong, tôi còn tiếc nuối kêu pika pika với bóng lưng của giáo sư.
Lục Thiên Húc bị tôi làm cho bất đắc dĩ, anh ta hỏi: “Nhiêu đây kẹo chưa đủ à?”
“Anh không hiểu đâu, tôi chỉ muốn làm nở mặt tổ quốc đất mẹ thôi.” Tôi dùng ánh mắt vô cùng vĩ đại nhìn anh ta, “Anh phải biết, bây giờ tôi đang đại diện cho hơn một tỷ người Trung Quốc. Chắc anh không hiểu sứ mệnh quang vinh và u buồn của tôi đâu.”
“Là để cho nhà khoa học ở các nơi có thể chia sẻ thành quả nghiên cứu trong một thời gian ngắn.” Anh ta nói đơn giản.
Tôi sửng sốt, nhất thời không hiểu anh ta có ý gì, ngơ ngác nhìn anh ta.
Anh ta thở dài, giơ tay lên, dùng tiếng Anh vừa chính thống vừa lưu loát trả lời câu hỏi lắt léo của giáo sư.
Anh ta vừa trả lời xong, cả phòng học thoáng cái lặng ngắt, ánh mắt kinh ngạc của người Mỹ đập bôm bốp vào mặt Lục Thiên Húc, tựa như đang hỏi: cái thằng tóc đen này là ai?
Mà bạn trai tôi thì vẫn bình tĩnh như cũ.
Giáo sư dạo bước đi tới trước mặt Lục Thiên Húc, lại hỏi anh ta: “Vậy thì nó được gửi bằng cái gì?”
Lục Thiên Húc không hề chần chừ, một giây sau trả lời ngay: “Một phần mềm được gọi là trao đổi thông tin điện tử.”
Cả phòng học xôn xao ầm ầm, tôi dường như có thể cảm giác được người Mỹ ngồi phía trước đang nhốn nháo, còn người Mỹ ngồi phía sau thì đang vỗ vỗ người ngồi hàng trước hỏi: phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Người ngồi hàng trước bất đắc dĩ cầm máy vi tính nói: phía trước có một thằng tóc đen trâu bò đang trả lời câu hỏi mà ngay cả công cụ tìm kiếm cũng không biết.
“Đây là lần đầu tiên cậu học lớp của tôi sao?” Giáo sư vẫn cười tủm tỉm.
“Phải.”
“Cậu tên là gì?”
Đúng, là thế đó! Nói đi, tên của anh là Trung Quốc!
“Tianxu Lu”, tôi đã đoán được, lần này tôi vẫn chưa quên anh ta không phải là Lục Thiên Húc dựa theo kịch bản. (Lục Thiên Húc = Lu Tian Xu)
“Đây quả là một cái tên khó phát âm, cậu đến từ nước nào?”
“Trung Quốc.”
Giáo sư không nói gì nữa, chỉ đưa cả túi kẹo cho Lục Thiên Húc rồi bắt đầu vỗ tay, sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều vỗ theo, tiếng vỗ tay từ lác đác đến vang ầm ầm.
Ngay lập tức, tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh ta, thật mẹ nó làm tôi nở mặt nở mày, thật mẹ nó làm người Trung Quốc nở mặt nở mày, tôi lén lút nắm tay anh ta dưới mặt bàn, vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay anh ta như một em nữ sinh, cuối cùng viết một chữ “ngầu”.
Viết xong tôi chuẩn bị rút tay về, ai ngờ anh ta bắt tay tôi lại, quay đầu chăm chú nhìn tôi, mở lòng bàn tay của tôi ra, duỗi ngón tay vẽ một vài nét: muốn thao em, đoạn nhét túi kẹo vào tay tôi.
Tôi ôm túi kẹo bối rối ngồi bệt xuống, Cửu Nhật đại đại, vất vả lắm phong cách của anh mới bình thường một tí, anh có thể nào duy trì lâu chút không?!
Nhưng rồi chưa bao lâu, tôi vừa giả vờ nghiêm túc nghe giảng bài, vừa lặng lẽ nghĩ, bạn trai mình quá bảnh quá ngầu quá đỉnh, anh ấy không chỉ là người hùng của mình, anh ấy còn là người hùng của dân tộc nữa!
Ngay lúc tôi đang nghĩ bậy nghĩ bạ, một cô nàng người Mỹ tóc vàng mắt xanh ngồi đằng sau chọt chọt tôi, nói: “Các bạn là ABC (người Trung Quốc sinh tại Mỹ) hả?”
Tôi lắc đầu: “Bọn mình là du học sinh người Trung Quốc.”
Cô nàng kinh ngạc nhìn tôi: “Tiếng Anh của bạn cậu tốt thật,” sau đó cởi mở hỏi, “Mình có thể add Facebook các bạn không?”
“Đương nhiên.” Tôi viết tên Facebook của mình cho cô nàng, giải thích, “Bạn này không có Facebook, nhưng mà liên lạc với mình là có thể liên lạc với bạn ấy.”
Tôi chẳng e dè gì nữa, bây giờ tôi tuyệt đối không ngại nói cho tất cả mọi người biết anh chàng Trung Quốc trâu bò lợi hại ngầu lòi này là bạn trai của tôi.
Má ơi, kích động quá đi mất.
Trên mặt cô nàng thoáng chút thất vọng, sau đó không nói gì nữa, tập trung nghe giảng bài.
Tôi từ từ quay đầu lại, dùng âm lượng chỉ có Lục Thiên Húc nghe được nói với anh ta: “Bà mẹ anh, trêu ong ghẹo bướm khắp nơi.”
Anh ta: ……
Sau đó yên lặng mở máy tính lên, tiếp tục viết lập trình của anh ta.
Thẳng đến khi tiết học sắp kết thúc, anh ta mới hắng giọng một cái, nói với tôi: “Tối nay mình làm đi.”
Tôi hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn anh ta.
Anh ta: “Bệ hạ, ngài nói lát về có thưởng.”
Đậu má, thì ra tôi không phải là người duy nhất “có thưởng mới có động lực” sao?
Tôi rầu rĩ nhìn anh ta: “Trẫm vẫn cảm thấy chế độ giáo dục của Đại Thiên triều nước ta hình như thích hợp với Cửu Nhật đại đại hơn.”
Nói xong, tôi bịn rịn quyến luyến ném túi kẹo cho Lục Thiên Húc, ông đây nào phải người rao bán Kỷ tiểu cúc chỉ vì một túi kẹo.
Các bạn tin không?
Dù sao đêm hôm đó khi bị Lục Thiên Húc thao đến kêu cha gọi mẹ lần nữa, tôi vẫn không tin.