• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tôi và Lục Thiên Húc về nhà nhìn thấy 2B đang say sưa chơi game, tất cả cảm giác áy náy trong lòng tôi lập tức giải tán.

Chỉ là khi bắt gặp ánh mắt hờn dỗi của cậu ta, tôi vẫn nói tiếng xin lỗi.

Không lâu sau, 2B giống như phát hiện điều gì, đôi mắt nhỏ liếc láo liên: “Quần áo của cậu đâu?”

Cậu ta vừa hỏi, tôi lập tức hoảng hốt, sợ Lục Thiên Húc sẽ chen mồm nói bậy bạ, tôi vội vàng lắp bắp trả lời: “À… À thì, quần áo hả, quần áo nó, ờ, quần áo nó, nó đi vào máy giặt rồi, hôm, hôm qua uống nhiều quá, nó bị xỉn.”

Do quá căng thẳng nên ngữ pháp của tôi loạn hết cả, thiệt mất mặt hết sức.

Cũng may 2B không có khéo léo truy hỏi, tôi lúng túng giới thiệu với cậu ta: “Đây là Lục Thiên Húc, hôm qua uống rượu say nên ngủ bên nhà anh ta.” Tôi chột dạ bước nhanh vào phòng bếp, chuẩn bị làm bữa sáng cho hai người bọn họ.

“Ồ, tôi biết anh ta mà, không phải anh ta là người đòi video call với cậu mỗi ngày sao? Hôm qua tôi còn tưởng nhận lầm người.” Nói xong, cậu ta không có bắt chuyện với Lục Thiên Húc, thản nhiên quay đầu tiếp tục chơi Wii, vừa chơi vừa nói, “Bữa sáng thì ăn Omurice lần trước cậu làm đi.”

Omurice Cơm cuộn trứng kiểu Nhật

Omurice = Cơm cuộn trứng kiểu Nhật

Lòng tôi lạnh buốt, má ơi, đúng rồi! 2B từng ra mắt Lục Thiên Húc trong máy tính…

Tôi cứ cảm thấy 2B đang cất giấu bí mật gì đó trong bụng, lẽ nào cậu ta không nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Lục Thiên Húc? Hay là do bận tâm đến tình cảm bạn cùng nhà nhiều ngày qua nên không có ý định nói trắng ra?

Tôi nên đánh giá chỉ số thông minh của cậu ta thế nào để đưa ra cách đối phó hợp lý? Tôi thật sự không biết.

Thấy 2B không định tiếp tục để ý tới tôi, tôi lóng ngóng ừ một tiếng, bắt đầu vừa làm cơm vừa quan sát tình hình trong phòng khách.

Lục Thiên Húc cũng không theo tôi vào phòng bếp, điều này làm tôi vô cùng mừng rỡ.

Anh ta sải bước đi tới bên 2B, chậm rãi ngồi xuống cạnh 2B, nhìn 2B chơi game, sau đó nói: “Bichener, cậu có bạn gái không?”

“Hả? Không có.” 2B đáp.

“Cậu muốn tìm một người không?” Lục Thiên Húc hỏi.

2B không hiểu mô tê gì, nhấn nút tạm dừng trò chơi: “Bây giờ thì chưa, có gì không?”

Lục Thiên Húc nói một cách nghiêm túc: “Có bạn gái cũng tốt lắm,” nói xong anh ta lại ngẫm nghĩ một lát, “Hai người có thể sống chung với nhau.”

Đậu má, tôi hiểu rồi.

Cái tên mắc dịch này đang dụ dỗ 2B tìm bạn gái, sau đó bảo bạn gái cậu ta qua đây ở.

Tiếp theo anh ta có thể dùng lý do “không nên quấy rầy người ta” nhét tôi vào kim ốc của anh ta.

*có câu “kim ốc tàng kiều” = nhà vàng giấu tình nhân.

Chậc chậc, Lục Thiên Húc, anh đúng là lòng dạ hiểm ác, tim gan phèo phổi đều đen như mực.

Thế nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý anh ta, hành vi bây giờ của anh ta cũng chưa đến nỗi xấu xa lắm, với lại tôi không nhất thiết phải đối chọi với anh ta về mọi thứ, thỉnh thoảng nói một hai câu giận hờn là đủ rồi, làm quá nữa thì hơi bị giả tạo.

“Bây giờ tôi không có ý định tìm bạn gái.”

Lục Thiên Húc im lặng một lát rồi nói: “Vậy bạn trai thì sao?”

2B: ……

Tôi: ……

2B quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi, hình như đang hỏi: bạn thân, tên này bị gì vậy?

Tôi liều mạng nháy mắt với cậu ta: đã nói vật này bị điên, cậu đừng để ý tới anh ta.

2B như chụp được thông tin của tôi, quay đầu tiếp tục chơi game.

Lúc bấy giờ tôi lệ rơi đầy mặt, đây là lần đầu tiên có người chính xác bắt được tần số sóng điện của tôi, tôi nghĩ, lần sau nhìn thấy Dấm Lượn, tôi phải nói chuyện với bả về vấn đề độ ăn ý, sao bả có thể thua cả người mà tôi mới quen có một tuần.

Thấy 2B không trả lời mình, Lục Thiên Húc cũng thông minh chọn cách ngậm miệng, sau đó quay đầu sang phía tôi, nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn anh ta, hai chúng tôi cứ lén 2B nhìn nhau như vậy một lúc lâu, anh ta trừng mắt nhìn tôi, tôi lè lưỡi với anh ta, ý bảo: đáng đời anh đồ điên, ai bảo anh nói bậy nói bạ.

Ôi mẹ ơi, sao tôi có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm thế này…

Ngay khi tôi định tiếp tục ra dấu với Lục Thiên Húc, 2B đột nhiên mở miệng: “Nếu muốn tìm thì phải tìm người biết nấu cơm.”

Lục Thiên Húc: ……

Tôi: ……

Thì ra cậu ta không hề bắt được tín hiệu của tôi, tôi thất vọng vô cùng.

Sắc mặt của Lục Thiên Húc khẽ thay đổi: “Ừ, đúng rồi.” Anh ta dừng một lát rồi thong thả nói: “Vợ tôi cũng biết nấu cơm.”

“Ô? Anh có vợ? Anh bao nhiêu tuổi, nhìn đoán không ra.” 2B nói.

“Có, tôi 23.”

2B dùng vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn tôi, lòng tôi giật nảy, bạn, bạn thân, cậu nhìn tôi đủ chưa, lẽ nào trên mặt tôi có viết năm chữ “vợ của Lục Thiên Húc”?!

Tôi luống cuống nhìn cậu ta.

“Anh chàng này có vợ sao?” 2B hỏi.

Má ơi, làm hết hồn.

Tôi đặt trái tim nhỏ đang treo lơ lửng xuống, nói: “Có,” sau đó không hề dối trá miêu tả ưu điểm của mình, “Thiên sinh lệ chất* trong sáng đáng yêu vô đối, tính cách chứa chan mị lực và sức hấp dẫn trí mạng, thông minh lương thiện tràn đầy sức sống, một từ thôi, hoàn hảo.”

*thiên sinh lệ chất = trời sinh những phẩm chất tốt đẹp.

“Ừ.” Lục Thiên Húc khẽ bật cười.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn anh ta, nhưng khi tôi cẩn thận quan sát nét mặt anh ta lần nữa, anh ta đã đổi sang bản mặt tê liệt.

“Ồ, người anh em, anh làm tôi hết hồn, tôi cứ tưởng anh là gay, suýt chút nữa định theo đuổi anh rồi.” 2B nói như thế.

Tôi: ……

Lục Thiên Húc: ……

Ha, ha ha, ha ha ha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK