Thấy ta không hiểu, Lục Cô Nguyệt xuống ngựa nhìn thẳng vào thiếu niên, hỏi trong thành đã xảy ra chuyện gì, Lang Hoàn đang đóng quân ở đâu.
Thiếu niên nói rất nhiều, vẻ mặt của Lục Cô Nguyệt dần trở nên nghiêm túc, giọng nói dưới khăn che mặt cũng dần ứ đọng: “Người Lang Hoàn tàn sát một số thị trấn quan trọng ở biên giới tây nam rồi phân tán binh lực vào Thập Vạn Đại Sơn. Trước mắt, không ai biết được chúng đang đóng quân ở đâu.”
Ta cười lạnh. Tuy là Lang Hoàn có địa hình phức tạp nhưng vẫn chỉ là một nước nhỏ, theo lý thì bọn chúng không dám dụng binh đấu với Nam Triều.
Đây chẳng qua chỉ là mưu kế của Tây Lăng Tử.
Trong các nước, Phù Yết mà ta tiêu diệt luôn đứng ở phía trung lập, luôn thờ ơ với tất cả các quốc gia khác.
Từ khi lập quốc, Bắc Triều đã thực hiện chiến lược đánh gần thân xa rất nhiều năm, quan hệ với Phù Yết cũng bình thường. Mà Nam Triều gần với Bắc Triều nhất, mấy năm gần đây chiến tranh giữa hai nước chưa từng dừng lại. Ngược lại là Lang Hoàn, không chung biên giới với Bắc Triều, bị chia cắt bởi cả Nam Triều, còn có quan hệ thông gia với nhau. Trong sách có viết, hai vị hoàng đế của hai nước còn xưng huynh gọi đệ.
Phụ thân của Tây Lăng Tử, hoàng đế của Bắc triều kết bái với Lan Huyền Nhã – người mang bối phận lớn trong hoàng thất Lang Hoàn. Nói cách khác, Tây Lăng Tử là cháu gái của Lan Huyền Nhã.
Ta còn đang nghĩ đến tình báo về Lan Huyền Nhã thì chợt nhìn thấy vẻ mặt khác thường thiếu niên kia, trong mắt hiện lên một tia độc ác.
Ly Châu kiếm chém tới, nhưng vẫn cách Lục Cô Nguyệt một phần.
“Cẩn thận! Cô Nguyệt!” Thân thể ta nhanh hơn lý trí, nhảy khỏi ngựa, ôm lấy bảo vệ Lục Cô Nguyệt trong ngực mình.
Ngay sau đó, cơ thể thiếu niên đột nhiên vỡ tung, máu thịt bay tung tóe. Điều kỳ lạ là màu máu đã biến thành màu đen đặc, chỉ cần nhìn qua là biết đó là kịch độc.
Lưng ta nhói đau.
Lục Cô Nguyệt chỉ nghe thấy bên tai có tiếng hừ nhẹ, vừa nhìn thấy thân thể ta thì lập tức mềm nhũn. Áo choàng trên lưng bị máu đen ăn mòn còn đang vang lên tiếng sột soạt. Trong nháy mắt, đường đen sau lưng lan đến cổ ta.
Lục Cô Nguyệt ngày thường quạnh quẽ, nhìn thấy ta sống chết không rõ nằm trong lòng nàng, tim nàng cũng phát lạnh. Khàn giọng gọi tên ta.
Mọi người xông đến.
Du Đương Quy điên cuồng chạy đến, vội vàng lấy ra một viên giải độc nhét vào miệng ta, mấy cây ngân châm nhanh chóng đâm vào để bảo vệ não và tâm mạch ta. Sau đó nàng giơ con dao nhỏ bằng bạc trong tay lên: “Ly Châu, ngươi điểm huyệt cầm máu, ta rút máu.”
Mấy người xung quanh sợ máu độc bắn lên người nên đều tản ra. Nước mắt Trương Kính Tiên sắp rơi xuống nhưng nàng cũng biết bây giờ không phải lúc để khóc nên phải kìm nén mà nhìn chằm chằm vào Du Đương Quy…
Du Đương Quy không cần suy nghĩ mà đâm dao, dùng vài nhát dao đã tách mấy vết máu đen từ vết thương trên lưng Quách Kiều Kiều ra, nhưng sau đó nàng kinh hoàng phát hiện thuốc giải và sáu cây ngân châm chỉ ngăn lại phần lớn chất độc, khí đen trên mặt ta đã mờ nhưng không hề mất đi.
“Không, không thể nào! Với y thuật của ta! Không có loại độc nào mà ta không chữa được!” Du Đương Quy kinh ngạc vén khăn che mặt lên, ngồi xổm xuống ngửi mùi máu độc trên mặt đất. Sau đó mặt nàng biến sắc, nước mắt rơi xuống không ngừng.
“Chúng ta… chúng ta chuẩn bị hậu sự cho Kiều Kiều đi… đây là thiên hạ đệ nhất kì độc Triền Chi!”
Sắc mặt Lục Cô Nguyệt tái nhợt, gần như không còn màu sắc, Trương Kính Tiên vừa nghe xong liền bất tỉnh ngã vào trong lòng Sở Nông Ngọc.
Ly Châu bước lên: “Ta thử dùng nội lực ép độc.”
Nàng đặt lòng bàn tay lên ngực ta, nội lực dần dần ép độc tố trong người ta đi theo kinh mạch ra ngoài, dần dần sắc đen trên mặt cũng từ từ biến mất, hô hấp cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Đỗ Giang tìm một cái chậu, máu độc từ vết thương trên lưng ta dần dần chảy xuống thành một chậu máu đen, cuối cùng máu màu đỏ sậm cũng chảy ra.
Nhưng ngay khi Ly Châu rút nội lực rồi thầm thở phào nhẹ nhõm thì sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.
Một luồng khí đen lại bắt đầu xuất hiện uốn lượn quanh co ở những vết thương trên lưng ta, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng mịn của ta.
“Triền Chi là thiên hạ đệ nhất kì độc, sao có thể dễ dàng giải như vậy…” Du Đương Quy ngã ngồi xuống đất, nhìn sắc mặt Lục Cô Nguyệt còn tệ hơn ta đang bị trúng độc, gào khóc.
Tế đàn sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Một thiếu niên có dung mạo khôi ngô, khí chất ôn nhuận như ngọc ngồi trên tế đàn, không biết cảm nhận được điều gì qua bí thuật Lang Hoàn mà đột nhiên cười khẽ.
“Đám tiểu cô nương đáng yêu vậy mà muốn giải độc Triền Chi.” Hắn mở mắt, một tia sáng bạc lóe lên từ mắt phải, khiến hắn trở nên thần bí vô cùng.
“Giết Trắc phi của Tĩnh Vương Nam Triều, Quách Uẩn có phát điên không?” Nam nhân buồn chán đứng dậy, lẩm bẩm một mình, đùa nghịch chuỗi chuông vàng trên thắt lưng.
Khi hắn đứng dậy, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc trên áo choàng đen di chuyển sang các vị trí khác nhau như sinh vật sống.
“Tiểu Tử Nhi thật vô tâm, chỉ khi cầu cứu mới nhớ đến người thúc thúc này.” Nam nhân cảm thán, ngẩng đầu nhìn về phía bắc.
Rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn che mất tầm mắt của hắn.
Ly Châu trầm mặc vung tay, lắc đầu nói: “Không được, các vị đại nhân, tuy ta có thể ép ra một phần độc, nhưng mất máu quá nhiều, Quách tướng quân cũng sẽ chết.”
Du Đương Quy khóc cả buổi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cắn răng nói:”Có thể lấy độc trị độc.”
Sau đó nàng do dự lấy túi thơm luôn mang bên mình ra, nói với Lục Cô Nguyệt: “Chỉ có thiên tài về độc có thể giải được Triền Chi, ta có Minh Thiền là kỳ độc đứng thứ hai trong thiên hạ, Ngũ Hành thảo dược tương sinh tương khắc(*), Minh Thiền lại nằm ngoài Ngũ Hành, có thể đóng băng Kiều Kiều, chỉ là hiệu quả chỉ có mười lăm ngày, nói cách khác, trong vòng mười lăm ngày, ngươi phải đánh bại và bắt sống chủ tướng Lang Hoàn, giải độc Triền Chi cho nàng, ta lấy độc Minh Thiền lại, rồi chăm sóc thêm một thời gian ngắn, có lẽ sẽ không sao nữa.”
(*) tương sinh tương khắc: khắc chế lẫn nhau.
Lục Cô Nguyệt lập tức hồi thần lại, trầm ngâm một lát: “Được, ta xử lý chủ tướng, ngươi sử dụng Minh Thiền.”
Du Đương Quy mở túi gấm được thêu hoa thược dược ra, lấy một con côn trùng màu xanh da trời đặt vào lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu ở ngón giữa vào rồi ném lên lưng ta, dường như con côn trùng màu xanh da trời kia bị máu Du Đương Quy k1ch thích, nhanh chóng bò lên lưng của ta, cắn một cái ở giữa lưng.
Vùng da bị cắn nhanh chóng chuyển sang màu xanh da trời rồi lan rộng, lấy cơ thể Quách Kiều Kiều làm vật chứa, đánh nhau với độc Triền Chi màu đen, bất phân thắng bại.