Ban đầu ta chỉ là một Trắc Phi đáng thương, không có quyền thế, không có địa vị, cũng không có quyền gì được nói, cũng không thuận tiện gây ra chuyện gì lớn, chỉ có thể mượn đao các quý nhân, giải quyết loại tiểu lâu la này.
Tuy nhiên, khi ta đến điểm hẹn đã thỏa thuận với Dao Dao, người đang đứng dưới tán cây mộc lan trong ngự hoa viên kia, lại là một nữ quan mặc cung phục đỏ, trong lòng ta hơi hồi hộp một chút, biết chuyện mình gây ra đã có người nắm thóp.
Lục lọi tìm tòi trong kí ức của nguyên chủ hết nửa ngày, vẫn không cách nào nhớ ra được nữ quan biểu hiện nghiêm túc, tư thái cung kính này là ai, thế là ta nhếch mép cười lùi lại hai bước, quay người chuẩn bị rời đi như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Trắc Phi nương nương đi cẩn thận, nếu hôm nay người rời đi, rất có thể ngày mai Tĩnh Vương phủ sẽ nhận được thi thể của nô tỳ thân cận bên cạnh người.” Nữ quan cung phục đỏ thấy ta muốn rời đi, không chút hoang mang hành lễ một cái, mở lời nói sau lưng ta.
Ta toàn thân cứng đờ, Dao Dao mặc dù là người hơi tham của cải, miệng lại nhiều lời, nhưng từ hai việc hãm hại Tiểu Thu Tử và Tâm Nhi có thể nhìn ra được, nàng linh hoạt tài giỏi, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, ta vừa mới xuyên không tới không có trợ thủ đắc lực, nếu như Dao Dao bị người trong cung kiếm cớ phạt trượng, vậy ta sẽ bất lợi rồi.
“Dẫn ta đến gặp chủ tử của ngươi.” Ta dừng một chút, cũng không giả vờ nữa, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ cho bất kỳ thứ gì người muốn, đừng làm hại đến Dao Dao.”
“Nương nương, mời.” Nữ quan y phục đỏ thần sắc bình tĩnh, vừa nhìn là biết là lão nhân gia lăn lộn trong cung đã lâu, nghe được câu này sau đó trên mặt cũng không để lộ biểu cảm gì, chỉ dẫn đường đi về phía trước.
Ta đi theo nữ quan y phục đỏ, càng đi càng thấy cung nhân càng ít, cuối cùng đi tới bên cạnh một tiểu viện có vẻ rất yên tĩnh, nữ quan y phục đỏ thay ta đẩy cửa vào, hướng về trong phòng bẩm báo một tiếng: “Tĩnh Vương phủ Trắc Phi đã tới.” Sau đó dừng bước, không bước lên nữa.
Rõ ràng là muốn một mình ta tiến vào.
Đưa đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết, ta cắn răng đi vào. Ta không thèm dò xét gì khi đi qua viện, trực tiếp đến vén tấm rèm cửa trong phòng, chủ nhân của căn phòng nghe thấy động tĩnh, đặt thanh trường kiếm đang lau xuống rồi ngước mặt lên nhìn ta.
Kia là một thanh kiếm rất đặc biệt.
Người vào khoảng hai lăm hai sáu tuổi, là độ tuổi phong hoa nhất của một nữ tử, khuôn mặt là hình trái xoan chuẩn mực, cái đường nét mịn màng, nhưng nét mặt lại trái ngược, rất sắc sảo và ủy mị, đuôi mắt hất lên, mày sắc như đao.
Nữ tử này đẹp không thể nói rõ so với chim oanh chim yến bên cạnh đẹp hơn mấy phần, nhưng sự tôn quý kiêu hãnh của đấng bề trên lại dường như là bẩm sinh vốn có, lại còn sáng chói hơn cả ánh kiếm trên tay người.
Mà ánh mắt của người như nham thạch nóng chảy sau khi núi lửa phun trào, dưới ánh sáng rực rỡ, ẩn hàm một sức nóng như lửa ấy là một chút gì đó của sự nguy hiểm.
Ai cũng không ngờ đến, một nữ tử trẻ tuổi như vậy lại có ánh mắt hùng hồn sắc bén như thế.
Ta đột nhiên nhớ tới người là ai, trước đó nguyên chủ đi theo Sở Nông Ngọc, cùng một đám người nội mệnh phụ cận từng yết kiến qua người.
Người chính là Quách phế hậu.
Nhớ tới việc về sau người Bắc triều e ngại người như thế nào, ta nhanh chóng kéo ra một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối xuống: “Cô trưởng, đã lâu không gặp.”
Quách phế hậu không ra lệnh cho ta đứng dậy, cũng không có trả lời, chỉ là lại cầm lấy thanh kiếm, dùng ngón tay búng nhẹ lên một cái.
Thanh kiếm truyền đến từng thanh ngâm, với tầm nhìn của ta chỉ có thể thấy được chiếc váy đỏ bên trên thêu lên những hình vân đơn giản bằng sợi tơ ánh vàng của người.
Dưới sự trấn áp cường hãn của khí thế dũng mãnh tựa như lúc có lúc không, mồ hôi lạnh trên người ta đều nhanh chóng chảy xuống, ta đến cử động cũng không dám nhúc nhích.
“Ngươi không phải Trắc Phi của Tĩnh vương phủ.” Đợi một lúc lâu, rốt cục cũng có giọng nói vang trên đỉnh đầu, Quách phế hậu ngữ điệu như kim thạch tấn công, thanh thúy du dương.
Chỉ là lời người nói ra, làm ta rùng mình.
Xuyên không về quá khứ bị bạn thân thân bắt được, giải quyết như thế nào? Online chờ dân mạng giải đáp.
“Chất nữ của ta, tuy rằng được cưng chiều tận xương, nhưng tuyệt đối không phải loại to gan, tàn độc như ngươi, chưa kể đến việc chỉ cần ra tay liền muốn tính mạng của người khác, đơn thuần là việc có gan gây ra chuyện trong cung, ngươi không sợ phải lấy tính mạng của toàn tộc Tĩnh Vương phủ ra đền tội hay sao?” Quách phế hậu nói một cách xa xăm.
“Nếu đã bị cô cô bắt được, ta cũng không giả vờ nữa.” Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Quách phế hậu, mở to mắt nói lời bịa đặt: “Chuyện thảo nguyên Lũng Mạch bại trận, trong cung đã nhận được tin tức trước, nhưng chúng ta cũng không phải đồ ngốc, Tâm Nhi này đã dám chế giễu phu quân của ta năng lực bất tài, vậy cũng đừng trách ta độc ác nhẫn tâm. Chỉ là một cung nữ, giết thì cũng đã giết rồi.”
“Còn việc không còn giống như lúc trước, cô cô, làm người thì sẽ thay đổi, người và ta đều đã gả đến Thiên gia, lòng người hiểm ác, Kiều Kiều cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Ta cắn răng đánh chết cũng không thừa nhận, dự định chọi cứng, nằm rạp xuống trước mặt Quách phế hậu.
Quách phế hậu lại không hoảng hốt mà ngồi xổm xuống, bóp lấy cằm ta, quan sát tỉ mỉ ánh mắt của ta: “Nếu Tâm Nhi là đụng đến ngươi, vậy còn chuyện làm sao ngươi biết được Tiểu Thu Tử là mật thám ngụy trang của Bắc triều cử đến đây?”
Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, đầu óc trống rỗng, thôi xong, đến chuyện của Tiểu Thu Tử người cũng biết, chẳng lẽ kết quả của chịu đựng đến chết là phải mang theo bí mật xuyên không mà rồi chết sao?
Có lẽ chính ánh mắt bối rối của ta đã khiến người hài lòng, lông mày trên mặt người hơi cong lên, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Nghe người ta nói, một khi con người đã có chấp niệm sâu sắc, ông trời sẽ cũng sẽ Võng khai nhất diện. Cho nên, Kiều Kiều, ngươi bây giờ, có phải là Trắc Phi của Tĩnh Vương, hay là kỹ nữ trong Hoán Y Viện của Bắc triều?”
Ta ngã ngồi trên đất, y phục ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau đó ta lập tức phản ứng lại, lúc này Bắc triều còn không có thành lập Hoán Y Viện quân kỹ doanh này, Đế đo cũng chưa thất thủ, Quách phế hậu không có lý nào lại biết được.
Một suy đoán táo bạo chiếm lấy trái tim ta: “Cô cô và ta là cùng đến đây từ một nơi sao?”
“A ha, kiếp trước tướng giỏi ở nội quốc có hạn, lại thêm quá nhiều phế vật an phận ở một góc, Bắc phạt cuối cùng cũng phải dừng bước tại Thanh Bích thành.” Quách phế hậu mỉm cười mà nhìn ta, trên mặt thoáng qua một chút buồn bực: “Ta biết các ngươi đều ở Hoán Y Viện chịu khổ, tại ta bất tài.”
“Cô cô, người đã tận lực. Hoàng đế vô đạo, khiến triều chính trên làm dưới theo, tiêu xài hoang phí thì không nói, còn làm điều xằng bậy, đánh thuế bóc lột, khiến nhân dân rơi vào cảnh lầm than, dân đói chết đầy đường, khắp nơi hoang tàn, lòng dân oán giận sâu sắc.”
Ta trong phút chốc đã đem miếu hiệu của tên Hoàng đế xui xẻo Nam triều ở kiếp trước nói ra hết, vừa nói vừa nhìn lén sắc mặt của Quách phế hậu, quả nhiên nghe được tiếng, người đang lặng lẽ cười nhạo, trong lòng ta đã hiểu, người chính là chướng mắt với tên trượng phu vô dụng của mình.
“Đúng lúc gặp Bắc triều quật khởi, bọn người Man tộc nổi loạn ở biên cương, ngông cuồng xung đột ở biên thùy, để tử đệ sinh dân của ta, một đi không trở lại, Đế đô cũng tang, sơn hà vỡ vụn, tiếng than chấn dã, địa phương trọng yếu của quốc gia lại thất thủ, dời đến phía Nam sông Nhữ, phía Nam sông Nhữ cũng không có dưỡng mã địa, trong lúc đất nước tiêu vong, lòng dân bàng hoàng sợ hãi, thì Bắc triều lại áp sát, dưới tình hình Nam triều không Trọng kỵ binh, ngươi có thể chế phục bại binh lưu dân, chiến lược rõ ràng tái xây dựng lại xã tắc, còn không ngừng Bắc phạt, ý đồ giúp đỡ sơn hà, dụng binh thường lấy ít kích chúng, tiến rút như thần, lấy thân phận nữ tử liều mạng ở chiến trường, tìm sĩ tốt ở tất cả mọi hướng. Chỉ tiếc…”