Nhìn thấy một số thân binh mang theo Quách Kiều Kiều rời đi, Dao Dao kéo mũ áo giáp xuống thấp, đâu vào đấy chỉ huy nhóm thân binh dựng soái kỳ lên, bố trí lớp phòng thủ vệ nghiêm ngặt bên cạnh mình, thu hút Tây Lăng Tử đến đây.
Nàng ấy vốn dĩ đã rất thông minh, là một trong những nô tỳ lanh lợi nhất của Tĩnh Vương phủ, sau chín năm lên lê bò trườn trong quân doanh, trong triều đình cùng với Quách Kiều Kiều, ánh mắt của nàng ấy càng mở mang hơn cả trước đó.
“Chủ tử, nô tỳ sao có thể trơ mắt nhìn người chết chứ?” Nàng cười khổ một tiếng, nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy Quách Kiều Kiều.
Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo của hai mươi năm trước.
Một người ăn mày nhỏ bé bị lạnh cóng đến choáng váng trong một góc xó xỉnh của con đường chính trong thành Đế đô, được một đại tiểu thư hơi kiêu ngạo cứu giúp.
Lúc đó Quách Kiều Kiều còn nhỏ tuổi, vẻ mặt ghét bỏ hỏi nàng tên là gì.
Nàng lắc lắc đầu, nói mình không có tên.
Một con chuột trong cống ngầm như mình ăn được bữa nay lo bữa mai, một người trước lúc đi ngủ còn không biết có thể nhìn thấy ngày hôm sau không như nàng sao có thể có tên được chứ?
“Vậy thì gọi là Dao Dao đi, Dao là viên ngọc bích xinh đẹp, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tiểu tỳ nữ bên cạnh ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.” Quách Kiều Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đặt cho nàng một cái tên thật hay.
Suốt bao nhiêu năm qua, Quách Kiều Kiều đối xử với nàng rất tốt, ăn mặc ngủ nghĩ giống như một nửa chủ tử không nói, nàng ấy còn giúp nàng thoát khỏi nô tịch, dựa vào quân công, không những có chức quan mà còn có nhà ở và mấy trăm mẫu đất.
Nhớ đến các đệ đệ muội muội cũng là cô nhi được mình nuôi dưỡng trong một toà nhà lớn, Dao Dao có chút luyến tiếc liếc nhìn về hướng Nam triều, sau đó lại ép buộc mình xoay đầu lại nhìn vào trận chiến.
Nàng không ngốc.
Nàng biết, quá nhiều vướng vận và không nỡ chỉ có thể khiến nàng hừng hực khát vọng sống một lần nữa.
Nhưng trong quân, không có nữ tử thứ hai có dáng người tương tự với Quách Kiều Kiều.
Trong mắt Dao Dao ngấn nước, nhớ năm xưa, những ngày Quách Kiều Kiều lén lút chuồn ra khỏi thành Đế đô chơi đùa, còn bản thân nàng lại phập phồng lo sợ giả dạng thành tiểu thư ở trong phòng.
Có một lần bị lão gia bắt gặp, ông ấy không nỡ trách phạt tiểu thư nên đã phạt mình quỳ gối trong từ đường.
Nhưng tiểu thư lại chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, lặng lẽ đưa cho nàng một chuỗi kẹo hồ lô mà mình đã mua bên ngoài: “Thân là tiểu thư, ta phải dạy nghĩa khí với các nô tỳ của mình, cho ngươi.”
Có lẽ từng nay về sau, Dao Dao không thể ăn được món gì ngon hơn chuỗi kẹo hồ lô này.
Nàng đưa tay lên lau sạch nước mắt của mình, âm thầm nói một câu trong: “Tiểu tỳ nữ cũng sẽ dạy cho tiểu thư nghĩa khí.”
Mười ngón tay thon dài của Tây Lăng Tử nắm chặt thanh đao dài, chẳng mấy chốc đã chém giết đến trước doanh trại chủ tướng, lúc này, chân khí trên người nàng đã tiêu hao hơn một nửa.
Nhìn Quách Kiều Kiều đang mang theo pháo rút lui về phía sau dưới sự bao quanh của một nhóm thân binh, nàng ta đề khí làm nhẹ cơ thể, không biết lấy sức lực từ đây, nàng ta vượt qua đám binh lính hùng hậu đi thẳng đến chỗ Quách Kiều Kiều.
Thủ đoạn sử dụng vẫn là sự chạm trán nguyên thuỷ nhất.
Tất cả các binh lính ngăn chặn trên đường đều bị chân khí hộ thể mạnh mẽ của nàng bắn lên cao, lúc ngã xuống đất thì đã tắt thở.
Sau đó nàng ta đánh một chưởng vào trên đầu Quách Kiều Kiều.
Đồng thời, trước khi chết, Quách Kiều Kiều cũng nã một phát pháo vào người Tây Lăng Tử, nhưng viên đạn còn chưa kịp nổ tung thì nàng đã bị hai chưởng của Tây Lăng Tử đánh bay.
Nghe thấy tiếng xương tay của mình vào đỉnh đầu của đối phương đồng thời vỡ vụn, sau khi rơi xuống đất, nàng ta cũng không nhịn được cong lưng phun ra một ngụm máu.
Nhưng cũng đã yên lòng.
Vị Trắc phi Tĩnh vương khiến người ta kiêng kỵ sâu sắc này cuối cùng cũng bị mình gi ết chết.
Sau khi tiến sâu vào trong doanh trại quân địch, hơn nữa vừa mới bị phát pháo kia làm cho trọng thương, xung quanh đều là đao kiếm, Tây Lăng Tử còn chưa kịp lấy thủ cấp của Quách Kiều Kiều, chỉ có thể tiếc nuối nhìn thoáng qua, nàng ta dùng mảnh vải quấn chặt cổ tay bị chặt đứt của mình, chịu đựng cảm giác đau đớn cầm thấy thanh đao dài, tập hợp chân khí cuối cùng trong kinh mạch, chém giết thoát ra từ trong tầng tầng lớp lớp vòng vây.
Cả người Tây Lăng Tử tắm trong máu, xương cổ tay biến dạng, nàng ta cố gắng xách đao lên, nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm nắm chắc thắng lợi.
Quách Kiều Kiều ơi Quách kiều kiều, cho dù ngươi lợi hại như thế nào đi chăng nữa, chẳng phải cũng đã bị ta phá giải chiến xa, một chưởng đánh vỡ đầu sao?
Trên mặt đất đều là máu thịt đỏ tươi và áo giáp vỡ vụn, trong bán kính năm mét xung quanh Tây Lăng Tử, không một người sống sót.
26: Đại kết kục (Một)
Lúc ta tỉnh lại trong binh hoang mã loạn một lần nữa, nhìn thấy quân đội Nam triều vẫn đang liều chết chống cự, máu tươi khiến cây cỏ trên thảo nguyên Lũng Mạch nhuộm thành màu đỏ.
“Dao Dao đã giúp muội chết dưới tay Tây Lăng Tử, thi thể đã được chuyển về sau quân doanh.” Một cái tát của Lục Cô Nguyệt đã khiến ta vẫn còn đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại: “Nhưng trước khi chết, nàng ấy đã bắn một phát pháo chặt đứt hai tay của Tây Lăng Tử, lúc nãy đã không còn có người nào có thể xông đến lấy thủ cấp của muội giữa trăm ngàn binh lính nữa rồi. Ta mệt rồi, muội còn không mau đi chỉ huy, ổn định quân tâm đi!”
Cuộc sống hành quân suốt bao nhiêu năm qua đã khiến trái tim ta trở nên nguội lạnh, nhưng khi nghe thấy tin tức Dao Dao chết trận, trước mắt ta vẫn tối sầm lại, gần như muốn hôn mê.
Sau đó ta vực dậy tinh thần, đẩy Lục Cô Nguyệt ra, vội vàng cưỡi ngựa đi đến một ngọn đồi gần nhất để quan sát tình hình chiến trường.
Hai bên đều đã rơi vào tình trạng nỏ mạnh hết đà.
Thi thể ngổn ngang, sau khi bị đội quân Tuyên phủ dùng cung tên b ắn ra ba đợt, tiếng la hét thảm thiết và tiếng r3n rỉ của những kỵ binh Nguyên thị bị trọng thương chưa chết vang lên một mảnh, tiếng gào thét vẫn vang dội to lớn như thế, đám kỵ binh phía sau chiến trường đang gầm gào không ngừng xông lên.
Hàng ngàn hàng vạn con ngựa lao nhanh, kỵ binh thiết giáp của quân đội Tuyên phủ từ trên cao ào xuống, khí thế hừng hực xông vào trong đội hình kỵ binh của Nguyên thị, trận chiến giáp lá cà khốc liệt nhất đã được bắt đầu.
Ta sai người dựng thẳng soái kỳ lên, đứng ở chỗ cao nhất để trấn an quân tâm, Ly Châu cầm đao đứng bên cạnh ta, đề phòng mũi tên bắn lén trên chiến trường.
Mắt thấy ta xuất hiện một lần nữa, nhuệ khí của quân đội Nam triều lập tức được nâng lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể cứu vãn xu hướng suy tàn.
Ta nhắm mắt lại, cầm lấy cung tên thân binh đưa đến, sau khi mở mắt ra một lần nữa, ta bắt đầu dựa vào lợi thế địa hình không ngừng bắn chết các kỵ binh Nguyên thị xông lên phía trước.
Mặc dù quân đoàn xe tăng hạng nặng đã xuất hiện bên ngoài thành Mát – xcơ – va và Minsk trong những bối cảnh chiến tranh xa hoa nhất trong lịch sử nhân loại từ trước đến nay, nhưng thứ thực sự quyết định thắng bại của chiến dịch vẫn là những trận chiến đường phố tay đua của binh lính Liên Xô và Đức ở Stalingrad.
Bây giờ chúng ta đang đối mặt với quân đội Bắc triều, chính là một trận chiến giáp lá cà với một đao và một mũi tên!
Lúc này đã là chạng vạng, ánh mắt ta liếc nhìn xung quanh, ánh hoàng hôn đã dung nhập vào màu đỏ như máu trên thảo nguyên Lũng Mạch này.
Cho dù là địch hay ta, thi thể đã chất đống trên bình nguyên và đồi núi, những binh lính trọng thương cụt tay cụt chân không ngừng phát ra tiếng hét thê thương, tiếng r3n rỉ thoi thóp yếu ớt của những người đang đứng bên bờ vực cái chết, những âm thanh đó chẳng mấy chốc đã bị bao phủ trong tiếng chém giết đinh tai nhức óc.
Ngay trên núi thây biển máu này, người sống dẫm lên thi thể và máu tươi của người chết vẫn còn đang liều chết chiến đấu.
Ngay sau đó, ta và Ly Châu cũng gia nhập vào trận chém giết này.
Sắc trời hoàn toàn tối hẳn, sau đó sáng lên một lần nữa.