Trong phòng bố trí đầy đủ mọi thứ, cho dù gặp phải trời đông giá rét cũng có thể thoải mái tự tại.
Minh Kính kiên nhẫn dỗ dành đứa bé đang khóc oa oa trước chiếc giường lắc bằng gỗ, vết thương trên mặt đã thành sẹo.
Nàng nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ta, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp: “Thí chủ, gần đây có khỏe không?”
“Đa tạ ngươi vẫn nhớ ta, gần đây rất tốt. Vết thương trên người ngươi đã khá hơn chưa? Những người kia sau đó có bắt nạt ngươi không?”
Ta vừa đáp, vừa bảo Thanh Mai, Thanh Tước đem đồ tới.
Lần này lên núi, ta đặc biệt chuẩn bị chút thuốc bổ và quần áo mùa đông cho nàng, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được nàng, đỡ phải chạy thêm một đoạn đường.
Trong núi không thể so với trong thành, có nhiều mưa gió lạnh, chuẩn bị trước vài thứ để ứng phó với bất cứ tình huống nào.
Minh Kính lắc đầu, ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Lý Trạm đã xử lý tốt mấy ni cô gây chuyện.
Ta quan tâm, nhưng dù sao không thể lúc nào cũng ra ngoài.
Minh Kính nhẹ nhàng lay giường gỗ, đứa bé dần dần an tĩnh, nhắm mắt lại bình yên tiến vào mộng đẹp.
Ta cẩn thận nhìn đứa nhỏ này vài lần, trắng nõn đáng yêu, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ thiếu niên lão thành ngày sau.
Ngẩng đầu nhìn lại Minh Kính, có lẽ là chịu sự ảnh hưởng của nàng.
Ta uống một ngụm trà nóng, thân thể dần dần ấm áp, tâm sự tự nhiên nổi lên.
“Sau này ngươi có dự định gì không?” ta hỏi Minh Kính.
“Đương nhiên là ở trong núi này, làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật.” Nàng nhìn vào mắt ta đáp.
Ta im lặng không nói gì, vốn tưởng rằng nàng sẽ rời khỏi núi, tìm một viện nhỏ trong thành mưu sinh.
“Ngươi còn trẻ như vậy, mới mười sáu mười bảy tuổi, nên vui cười hưởng lạc, sao lại nhẫn tâm ẩn giấu bản thân mình trong núi?”
Minh Kính tựa hồ nhìn ra ta khó hiểu, cười nói: “Mỗi người đều có số mệnh của mình, số mệnh của ta chính là làm bạn lâu dài với Phật tổ. Cuộc sống như vậy rất tốt, ngươi không cần tiếc hận thay ta.”
Có một số việc cưỡng cầu không được, Minh Kính là một người tỉnh táo.
Ánh mắt ta chuyển sang đứa bé đang ngủ say: “Vậy, đứa bé này thì sao?”
Vẻ mặt Minh Kính ôn hoà: “Chờ nó lớn lên, hãy để nó tự lựa chọn.”
“Có đặt tên chưa?”
“Tĩnh Đình.”
“Đó là một cái tên hay.” Ta cười nói.
Thanh Mai vén rèm đi vào trong nhà: “Phu nhân, phòng chính thu dọn xong rồi, người vào nghỉ một lát.”
Ta gật gật đầu, theo Thanh Mai vào.
Phòng cũng không lớn, bố trí rất lịch sự tao nhã, Thanh Mai và Thanh Tước đã sớm sắp xếp xong lò sưởi, trong phòng rất ấm áp.
Ta nhéo nhéo túi tiền trong tay áo, dặn dò hai người: “Các ngươi theo ta lên núi, đi đường mệt mỏi, cũng đi nghỉ một lát đi.”
Thanh Tước buông lư hương nhỏ trong tay xuống, quay đầu cười nói: “Hầu hạ chủ tử, sao lại kêu mệt. Hơn nữa, nếu bọn nô tỳ đều đi cả, phu nhân muốn dùng đồ phải làm sao?”
Ta cười khổ không thôi, Thanh Mai và Thanh Tước đối xử với ta thật sự trung thành tri kỷ, nhưng chuyện tiếp theo ta cũng không muốn bọn họ biết, đành phải mang theo chút oán giận nói: “Ngươi nhìn xem, ta chỉ nói một câu thì ngươi đã nói lại rất nhiều câu, ta là có ý tốt.”
Thanh Tước quen ăn mềm không ăn cứng, thấy ta nói như vậy, cười đáp: “Biết rồi, cảm ơn phu nhân.”
Thanh Mai lo lắng quay đầu lại nhìn ta một cái, rồi đi theo Thanh Tước nghỉ ngơi, ta hơi cụp mắt, che giấu sự chột dạ trong mắt mình.
Từ trước khi lên núi, ta đã sai người đưa thư cho Lý Trạm, mời chàng gặp lại ở chùa Tê Hà.
Ba ngày sau, đại quân sẽ xuất chinh, Lý Trạm đi theo quân. Từ biệt lần này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Ta không dám yêu cầu xa vời chuyện tình cảm, thầm nghĩ tự tay thêu túi tiền tặng cho chàng, nguyện cho chàng bình an khỏe mạnh.
Ta cầm túi thơm trong tay, bất giác đi tới bên cửa sổ. Giấy dán cửa sổ còn mới lộ ra sắc trời sáng ngời, bóng cây lay động phản chiếu trên đó.
Do dự mãi, ta gõ cửa sổ.
“Cốc cốc cốc” tiếng lòng tựa hồ cũng theo đó d.a.o động.
Ta thấp thỏm bất an chờ đợi, một bóng dáng xông vào trong mắt.
“Ngài đến lúc nào?” Giọng ta có chút khô khốc, không biết giờ phút này hành động là đúng hay sai.
Mà thôi, cũng đã đi đến bước đường này rồi, làm sao còn có thể quay đầu.
“Ta vừa tới, lúc nàng tới xe ngựa có xóc nảy không?” Giọng nói dễ nghe của Lý Trạm mang theo sự quan tâm.
Ta gật đầu, đột nhiên nhớ ra hiện tại chàng không nhìn thấy.
Thanh Mai ở trên xe lót đệm mềm, cũng rất thuận lợi.
Nghĩ đi nghĩ lại dặn dò: “Lần này ngài xuất hành, nhất định phải bảo trọng thân thể, làm việc gì cũng hết sức cẩn thận.”
“Lần thứ ba rồi.” Chàng khẽ cười nói: “Cảm ơn nàng quan tâm, ta sẽ tự chăm sóc bản thân.”
Tiếng cười của chàng rất êm tai, cách cửa sổ cũng có thể làm cho hai má ta đỏ bừng.
Ta nhất thời không biết nói cái gì cho phải, muốn nói cho chàng biết những chuyện ở kiếp trước ta nghe được, lại lo lắng nhiễu loạn tâm thần của chàng.”
Chàng lại nói: “Ta nghe nói Hầu phủ gần đây nạp thiếp thất, có chút không quá yên ổn, có cần ta thả chút động tĩnh không?”
“Không cần, chỉ là một thiếp thất, không đáng để ngài vì loại chuyện nhỏ này mà hao tâm tổn sức.”
Qua khe cửa sổ khí lạnh lồng vào nhè nhẹ, ta không biết dũng khí từ đâu, mở miệng nói: “Bên ngoài gió lớn, hay là vào tránh gió.”
Lý Trạm đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Ta tập võ nhiều năm, chút gió nhỏ này không thành vấn đề. Nhưng nàng, mau khép cửa sổ lại, cẩn thận bị cảm lạnh sinh bệnh.”
Chàng thân là Vương gia, lại suy nghĩ cho ta mọi lúc.
Nghĩ đến đây, ta lấy túi tiền ra, đưa qua khe cửa sổ.
“Ta làm túi tiền, thời gian hơi gấp, hơi thô, ngài đừng ghét bỏ.”
Bàn tay của Lý Trạm xẹt qua, nắm chặt túi tiền, sau đó lại khép chặt cửa sổ lại.
“Túi tiền của nàng rất khác biệt, không giống với những cái lúc trước ta đeo.”
Ta nghe ra chàng trêu tức, trong lòng có chút xấu hổ, giận dỗi nói: “Vương gia đương nhiên gặp qua không ít thứ tốt, nếu ghét bỏ, xin trả lại cho ta.”
Chàng không kiềm chế được cười nói: “Ta chỉ nói đùa một câu, vậy mà giận rồi sao?”
Sau đó lại dỗ dành ta: “Những thứ nàng làm, đều là tốt nhất.”
Ta không tiếp lời, mặc cho chàng tự nói.
Bóng dáng chàng cầm túi tiền chiếu lên cửa sổ, ta lẳng lặng nhìn bóng dáng đó đánh giá túi tiền từ trên xuống dưới.
Tựa hồ qua thật lâu, chàng thưởng thức túi tiền tới tới lui vài lần, có chút không nỡ nói: “Thời gian không còn sớm, ta nên đi.”
Nói xong lại đưa tới một khối ngọc bội: “Nếu có việc, nàng mang khối ngọc bội này đến Vương phủ, quản gia sẽ an bài.”
Ta nhận lấy ngọc bội, trịnh trọng nói: “Ngài bảo trọng nhiều hơn.”
Chàng gật đầu, sau đó biến mất trong gió.
Ta giật mình sửng sốt trong chốc lát, hạ lệnh cho Thanh Mai dẹp đường hồi phủ.
Xe ngựa vừa tới cửa, tiểu nha hoàn vội vàng bẩm báo: “Phu nhân, đại phu nhân gọi người qua.”
Xem ra, là đã đợi một thời gian.
Ta khẽ nhíu mày: “Đại phu nhân có nói là chuyện gì không?”
Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
“Biết rồi, nói với đại phu nhân trước, lát nữa ta sẽ qua.”
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, nhanh chóng chạy đi.
Thanh Mai đỡ ta xuống xe ngựa, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, bây giờ qua luôn sao?”
“Vừa mới từ bên ngoài trở về, người đầy bụi đất liền đi gặp đại phu nhân, thật sự không nên, về rửa mặt chải đầu trước đã.”
Nếu bà ta đang chờ ta, dứt khoát để cho bà ta chờ cho đủ.
(Còn tiếp~)