Có lẽ là xe ngựa xảy ra vấn đề, đường về xóc nảy rất nhiều, hoa tường vi cũng lắc lư theo thân xe.
Ta dựa vào mấy đứa nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, không xua đi được gương mặt của thiếu niên đó.
Chàng có lẽ là Vương gia nhỏ tuổi nhất triều, em trai mà Hoàng đế yêu thích nhất, Nam Ninh Vương.
Kiếp trước ta từng thấy chàng từ xa xa ở cung yến.
Vương gia chinh chiến sa trường, mắt bị mù, từ khóe mắt phải tới má bên trái có một vết sẹo dữ tợn vắt ngang.
Tôi luyện trên chiến trường, khiến toàn thân chàng lộ ra khí thế điềm tĩnh và tự chủ, khiến người ta nhìn mà sợ.
Về sau, chàng bị thương hai chân trên chiến trường, không thể đi lại, quanh năm nằm triền miên trên giường bệnh.
Một nam tử tốt bảo vệ quốc gia, xứng đáng có một người tốt hơn để cùng chàng bảo vệ và nâng đỡ nhau suốt cuộc đời.
Thân xe bỗng nhiên lắc lư dữ dội, sau đó ngừng lại, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào.
Trong lúc thất thần, đầu không cẩn thận đập vào thùng xe, đau đến mức khiến ta nhíu chặt mày.
Thanh Mai lập tức tiến lên đỡ lấy ta, nhét vào lưng ta một cái đệm mềm: “Cô nương cẩn thận, đường núi xóc nảy, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Ta gật gật đầu, nàng lại xoay người bảo Thanh Tước đi xem tình hình.
Chỉ chốc lát sau, Thanh Tước trở về bẩm báo: “Phía trước có lưu manh đánh nhau, người xem náo nhiệt chen chúc, đồ đạc cũng hỏng rất nhiều, gây cản trở xe ngựa của chúng ta.”
“Đã như thế, đợi lát nữa giải tán, chúng ta tại chỗ chờ một chút. Bảo nha hoàn và gã sai vặt chú ý một chút, không nên tự mình loạn lên.” Ta hạ lệnh cho Thanh Tước.
Thanh Tước đáp ứng, xoay người đi ra ngoài làm theo.
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa lại tiếp tục chạy.
Trong lòng ta nghi hoặc, quân binh từ khi nào lại nhanh như vậy?
Đang nghĩ ngợi, ngoài xe vang lên một giọng nói trầm thấp: “Cô nương đừng hoảng hốt, phía trước đã không có việc gì, các tiểu nhân sẽ âm thầm hộ tống cô nương hồi phủ.”
Trực giác nói cho ta biết, là chàng.
Được người tỉ mỉ quan tâm bảo vệ như vậy, tự nhiên là rất vui vẻ.
Chỉ là sau khi mừng rỡ, n.g.ự.c hơi đau nhói.
Nếu sớm gặp nhau thì tốt biết bao.
Thanh Mai và Thanh Tước hai mặt nhìn nhau, Thanh Mai nhìn ta, nhưng không hỏi ra miệng.
Trong đầu suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần, khiến đầu đau đến khó chịu.
Lặng lẽ dùng răng cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn ngăn chặn đau đớn, ta ép buộc chính mình tỉnh táo lại, ta và chàng đã không có khả năng, con đường kế tiếp, chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Thanh Mai, sau khi trở về, đi nói cho mẹ và bà nội ta là ta bị kinh hãi, mời đại phu đến xem. Phải mời Khương đại phu Hồi Xuân Đường.”
Dải ruy băng trên bó hoa tường vi vẫn đung đưa, ta vươn tay mở dải ruy băng ra, vuốt phẳng cẩn thận rồi nhét vào tay áo.
Con người, luôn phải có một niệm tưởng.
Xe ngựa chạy vào trong phủ, ta liền bị bệnh.
Bà nội nhìn qua ta một cái, phía sau mang theo một đám nha hoàn bà tử.
“Thật là vô dụng, sao lại ngã bệnh vào lúc này. Sau này không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài.”
Ta chế giễu cười cười, bà nội thật sự là coi trọng hôn sự của ta, sợ ta giống như hai vị nữ tử kia, còn chưa gả vào Hầu phủ đã mất mạng.
Bà nội cuối cùng vẫn cố kỵ mệnh khắc thê của Hứa đại công tử, nhất định phải mời đạo sĩ trước rồi mới mời đại phu khám bệnh.
Mẹ ta thật sự không lay chuyển được, đành phải đồng ý.
Bốn phía giường buông rèm vải mỏng, các đạo sĩ ở ngoài rèm tụng kinh.
Không biết qua bao lâu, các đạo sĩ bắt đầu bày trận thế, sương khói dần dần tràn ngập, hun khiến đầu óc ta choáng váng.
May mắn chỉ lăn qua lăn lại một ngày, nếu thêm mấy ngày nữa, không bệnh cũng phải bệnh.
Ta dùng khăn che miệng, thấp giọng ho khan vài tiếng, giả bệnh cũng phải giả bộ giống mới được.
Rèm vải bỗng nhiên hơi phất lên, ta giương mắt nhìn lại, trong khe hở xuất hiện gương mặt quen thuộc.
Đúng là Nam Ninh Vương!
Tại sao chàng lại ở đây?!
Tim đập như nhịp trống dày đặc, lòng bàn tay cũng tháo mồ hôi mỏng.
Đến khi ta muốn thò đầu ra muốn nhìn rõ hơn một chút, khuôn mặt kia lại biến mất trong đám tiểu đạo sĩ.
Thanh Mai thấy sắc mặt ta ửng hồng, khẩn trương hạ giọng nói: “Cô nương, người làm sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi bị sặc khói.” Ta lắc đầu tỏ vẻ không ngại.
“Đám đạo sĩ thối này, khuê phòng của cô nương cũng không chú ý chút nào, mang theo nhiều đồ như vậy, cửa sổ còn nhất định phải đóng lại.” Thanh Mai tức giận nói.
Nàng xoay người gọi Thanh Tước tới, hai người luân phiên quạt xua tan sương khói.
Ta dùng khăn che đôi má nóng bừng.
Tại sao chàng lại trà trộn vào trong đám đạo sĩ? Đến thăm ta sao?
Làm sao chàng biết ta bị bệnh?
Ta không ngừng miên man suy nghĩ, chẳng lẽ chàng sẽ tới cửa cầu hôn, muốn cho ta gả cho chàng sao? Rồi trong lòng lập tức phủ định, hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, hoàng đệ đoạt hôn sự của thần tử, chuyện này truyền đi sẽ tổn hại thể diện Hoàng thất.
Đủ loại suy nghĩ cùng suy đoán bốc lên trong lòng, làm người ta mệt mỏi không chịu nổi.
Khi mở mắt ra lần nữa, mẹ ngồi ở bên giường yêu thương nhìn ta.
“Vân nhi, con tỉnh rồi, Khương đại phu đã ở bên ngoài chờ.” Bà nhẹ nhàng nâng ta dậy, tựa vào giường.
“Mẹ, để cho hắn vào đi.” Ta nhẹ giọng đáp.
Cách một tấm rèm, dây kim tuyến tinh tế buộc ở trên cổ tay của ta.
Đầu kia ấn mạch, đầu này kim tuyến hơi rung.
Thanh Mai đã đem nửa khối ngọc bội của Triệu di nương đưa cho Khương đại phu, hắn nên biết làm như thế nào.
“Khương đại phu, con gái ta thế nào?” Mẹ thân thiết hỏi.
Khương đại phu trầm mặc một lát mới đáp: “Tiểu thư quý phủ là bệnh thể hư, trong lúc hoảng hốt lại bị phong hàn nên mới phát ra, từ nay về sau, cần cẩn thận điều trị.”
Ánh mắt mẹ lóe lên ánh sáng: “Khương đại phu vất vả rồi, Thanh Mai, ngươi đưa Khương đại phu ra ngoài đi.”
Ta biết, mẹ đã phát hiện cái gì, chút thủ đoạn nhỏ này không thể gạt được ánh mắt của bà.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ thường xuyên sai người đến xem mạch bình an cho ta, tự nhiên đối với thân thể của ta bà biết rất rõ.
Sau khi Khương đại phu rời đi, mẹ nhìn ta thở dài: “Vân nhi, con tội gì phải như vậy? Nếu không muốn gả, mẹ cũng có cách khác.”
Ta cười khổ nói: “Mẹ, đừng nghĩ cách khác. Mẹ cũng thấy rồi đó, cho dù c..hết, bà nội cũng phải đem t.h.i t.h.ể của con chôn đến Hầu gia.”
“Phi phi phi, nói hươu nói vượn, Vân nhi của mẹ khỏe mạnh lắm.” Mẹ nhíu mày cắt đứt lời ta.
“Con giả bệnh, không phải vì không lấy chồng, mà là mượn bệnh giảm bớt một ít phiền toái.” Ta nói ra thật sự mục đích của mình với mẹ.
Mẹ chồng gây khó dễ, mọi người muốn kết giao xã giao, một câu thân thể không khỏe là có thể từ chối.
Mẹ híp mắt, liền hiểu ý của ta.
“Vân nhi của ta đã trưởng thành, biết được rất nhiều đạo lý.”
Bà lại có chút lo lắng: “Nếu con đã nghĩ kỹ, bây giờ tạo ra dáng vẻ này, về sau sợ là không thể quản gia. Đám nô tài kia, không thể không bái cao đạp thấp qua mặt.”
“Trong lòng con gái hiểu rõ, nhưng con không muốn quản đống cục diện rối rắm kia, vô duyên vô cớ bị khinh bỉ.”
Làm lại một lần nữa, ta sẽ không lấy của hồi môn trợ cấp cho Hầu phủ, ta quản bản thân mình thoải mái là đủ rồi.
“Được, không muốn quản thì mặc kệ, con vui vẻ là quan trọng nhất.” Mẹ yêu thương sờ sờ khuôn mặt của ta, không hề khuyên bảo ta.
Mẹ thật tốt.
(Còn tiếp~)