Than bạc ở trong lồng xông khói đốt cháy im lặng không tiếng động, không hề có khói, không hổ là than lửa cao cấp.
Thanh Mai cẩn thận mở nắp ra, bỏ thêm một ít than lửa, bảo trì nhiệt độ trong phòng.
Trong tay ta cầm trà sữa ấm áp, theo động tác của Thanh Mai thả lỏng suy nghĩ của mình.
Bấm ngón tay tính toán, Lý Trạm đã xuất phát gần một tháng, không biết chàng thế nào.
Không biết thị vệ của chàng có thể kịp thời nhắc nhở chàng thêm áo giữ ấm hay không.
Ta đang miên man suy nghĩ, Thanh Tước vén rèm đi vào, trên mặt rầu rĩ: “Phu nhân, đại phu nhân sai người tới hỏi, nói là chuẩn bị chuyện cưới vợ của Nhị gia thế nào rồi?”
Nghe vậy, mặt Thanh Mai cũng hơi suy sụp.
Từ sau khi ta đồng ý Đại phu nhân cầm bạc, vẫn ở trong viện không nhúc nhích.
Thanh Mai vừa không muốn ta phí sức lấy lòng, lại không muốn ta bị đại phu nhân làm khó, cả ngày âm thầm phát sầu.
Nghe được đại phu nhân chủ động hỏi, sắc mặt lại càng không tốt.
Ta ra hiệu cho hai nàng không cần lo lắng, trêu ghẹo cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, gần đây càng lúc càng u mê, ngay cả đại sự như vậy cũng quên.”
Giả bộ yếu đuối nhiều bệnh, có đôi khi thật sự là chuyện tốt.
“Thanh Mai, ngươi đi gặp đại phu nhân, nói là trong nhà hiện giờ rất khó khăn, chỉ có cái vỏ hoa mỹ thôi, kính xin phu nhân thứ lỗi.”
Ta giơ một tay lên, lười biếng tựa vào giường, câu được câu không khuấy muỗng canh.
Chuyện phu nhân muốn bạc rất dễ ứng phó, chậm rãi kéo dài mấy tháng, bà ta cũng tắt lửa.
Cũng không thể bởi vì ta không cho bạc mà con trai nhỏ của bà ta sẽ không cưới vợ.
Thanh Mai đáp vâng, vừa mới chuẩn bị ra cửa, Đại phu nhân xông vào trước mặt.
“Hay cho ngươi, vậy mà không để ta vào mắt, nói hươu nói vượn đến lừa gạt ta!”
Lúc bà ta đi vào, có lẽ đã ở bên ngoài nghe một lát.
“Khụ khụ, đại phu nhân tới rồi, Thanh Mai mau đỡ ta dậy.”
Ta thuần thục bày ra dáng vẻ ốm yếu, nhân tiện run rẩy tay chân, trà sữa đổ ra đầy đất.
Đại phu nhân dường như không thấy, nổi giận đùng đùng chất vấn ta: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, nửa tháng rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ không biết Hầu phủ đang cần bạc gấp để mua đồ sao?”
Ta đã đánh giá thấp sự cay nghiệt của bà ta.
“Đại phu nhân đừng giận...” Ta nghĩ cách lừa gạt bà ta.
Ta còn đang suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt xen vào: “Thỉnh an phu nhân.”
Là Liễu Như Mi.
Ta im lặng cười cười, đem chén trà đặt vào tay Thanh Tước.
Phu nhân quay đầu nhìn ta nói một cách quái quỷ: “Ngươi nhìn xem, so với ngươi, Mi nhi chẳng những có thân thể tốt hơn, mà cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều.”
“Di nương quả thật tốt hơn con nhiều, hay là đại phu nhân bảo di nương đi tìm bạc đi?” Ta thuận theo lời bà ta nói tiếp.
Bà ta không ngờ ta dám mỉa mai, tức giận đưa ngón tay chọc ta: “Ngươi... ngươi muốn tức c..hết ta!”
Liễu Như Mi thấy thế, vội vàng tiến lên lấy lòng nói: “Đại phu nhân bớt giận.”
Đại phu nhân vốn là nghẹn một bụng tức, hiện tại có người nói chuyện, tự nhiên đem tức giận trút đến trên người đối phương.
“Ngươi câm miệng, ngươi cũng là đồ vô dụng.”
Bầu không khí nhất thời giằng co, trong phòng ai cũng không chịu nói trước.
Một lát sau, Liễu Như Mi cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đại phu nhân, con biết trong lòng phu nhân sốt ruột, nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có cách.”
Đại phu nhân nhướng mày: “Ồ, vậy ngươi nói xem làm thế nào bây giờ?”
Liễu Như Mi đánh bạo tiến lên vỗ lưng cho đại phu nhân: “Tuy rằng Giang gia không bằng Hầu phủ, nhưng cũng có danh tiếng nhất định. Sao không để phu nhân về nhà nghĩ cách, xoay sở bạc ứng phó trước?”
Không thể không nói, suy nghĩ của Liễu Như Mi không tệ, đáng tiếc nàng đã đánh giá thấp sự chán ghét của ta đối với Hầu phủ.
Người bình thường, tất nhiên là đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, đối với Hầu phủ, ta mong nó sớm ngày sụp đổ, trả lại tự do cho ta.
“Chủ ý không tồi, Giang Vân Tuyết ngươi thấy sao?” Đại phu nhân rất hài lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm ta.
Trong lòng ta khẽ động, trên mặt cố ý lộ ra vẻ khó xử: “Vẫn là di nương thông minh, nghĩ ra cách tốt như vậy. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là xoay sở bạc hơi khó, hay là đến cửa hàng mua thiếu, cuối năm cùng nhau trả nợ, vừa thể diện cũng không chậm trễ sự tình.”
Ta thuận nước đẩy thuyền, giả vờ sẽ bán giá tốt.
“Đến cuối năm, nợ thế nào?”
Đại phu nhân rất keo kiệt, không muốn bỏ ra một phân tiền.
Ta cười nói: “Không khó, Giang gia âm thầm đưa bạc qua, chỉ nói thanh toán sổ sách Hầu phủ, không ai biết.”
Lúc này sắc mặt bà ta mới dịu đi, khen Liễu Như Mi một câu: “Ừ, Mi nhi quả nhiên thông minh.”
Dứt lời, bà ta cảnh cáo nhìn về phía ta: “Ngươi làm việc lưu tâm một chút, nếu không được, để Mi nhi giúp ngươi.”
Liễu Như Mi thấy bà ta tán thưởng mình, rất đắc ý, trên mặt đều là khoe khoang.
Ta cười thầm không nói, sau này cuộc sống còn dài, nhất thời đắc ý có cái gì mà tranh giành.
Đại phu nhân càng nhìn Liễu Như Mi càng hài lòng, vỗ tay nàng nói: “Con yên tâm, Hầu phủ sẽ không bạc đãi con, tương lai chờ con sinh hạ một trai một gái, ta sẽ để Bình nhi nâng con làm bình thê.”
Liễu Như Mi thẹn thùng cười: “Phu nhân đề cao, Mi nhi sao dám nhận chứ.”
Ta dùng tay áo che mặt ngáp một cái, nhàm chán nhìn hai người bọn họ giả tình giả ý.
Trước sau náo loạn hơn nửa năm, cuối cùng cũng thuận lợi nghênh đón em dâu Cao thị vào cửa.
Đại phu nhân khiến Hầu phủ lâm vào cục diện rối rắm, sau khi Cao thị vào cửa không quá hơn một tháng, liền cẩn trọng quản gia.
Ta cầm lấy điểm tâm mềm, cười đến châm chọc.
Đại phu nhân cấp bách như vậy, cho thấy Hầu phủ không thể lạc quan, muốn của hồi môn của người con dâu này đến người con dâu lấy khác.
Hầu phủ to như vậy phải dựa vào nữ tử chống đỡ, cũng không biết năng lực của đàn ông Hứa gia dùng ở đâu.
“Đại phu nhân, Nhị phu nhân mời người vào phòng khách dùng bữa tối, lão gia, phu nhân, đại gia đều ở đây.”
(Nữ chính lúc này được gọi là Đại phu nhân, em dâu là Nhị phu nhân)
Tiểu nha hoàn vui mừng, giọng nói cũng giòn tan khiến người ta yêu thích.
“Nhị phu nhân còn nói, cho dù không có khẩu vị, đi ra đi lại, người một nhà ngồi cùng nhau trò chuyện tâm tình cũng tốt hơn.”
Kiếp trước bởi vì tâm tính háo thắng của ta, ngoài sáng trong tối luôn muốn cùng Cao thị phân cao thấp, dẫn đến quan hệ giữa ta và nàng bình thường, gặp mặt hàn huyên một hai câu là xong.
Bây giờ ta giả bệnh để nàng quản gia, đúng là hài hòa hơn rất nhiều.
Nàng năm lần bảy lượt phái người ân cần thăm hỏi thân thể của ta, lại thường xuyên đưa chút đồ tẩm bổ, ngược lại khiến ta ngượng ngùng trước ý tốt của nàng.
“Biết rồi, trở về nói cho Nhị phu nhân các ngươi biết, lát nữa Đại phu nhân sẽ qua.”
Thanh Tước thấy nàng lanh lợi, nhét một gói trái cây lớn vào tay nàng, tiểu nha hoàn vui vẻ ôm trái cây trở về.
“Vốn tưởng rằng Nhị phu nhân là con gái nhà giàu, hẳn là rất cao ngạo, hôm nay xem ra là một người biết săn sóc.” Thanh Mai thay ta búi tóc, chải lại lần nữa.
“Sau này người cũng không buồn nữa, có thể thường xuyên tìm nàng trò chuyện.”
“Ngạo khí của con người ở cốt không ở da, nếu là trên mặt đều hiện ra ngạo khí, chính là ngu xuẩn.”
“Vẫn là Đại phu nhân hiểu được.” Thanh Tước vừa cười vừa nhanh chóng thay ta búi tóc.
Cao thị đã phái người tới mời, cũng không tiện kéo dài quá lâu, ta rửa mặt chải đầu rồi đến phòng khách.
(Còn tiếp~)