Mẻ viên đầu tiên ra lò, ngửi mùi thơm trong không khí, các bạn nhỏ đã quên mất khoai tây chiên đã nhớ nhung một tối, từng đứa đều nhìn thịt viên ở trong bồn, hai mắt tỏa sáng. Thịt viên thơm giòn khiến người trưởng thành đi ngang qua gần đó cũng không kiềm chế được bước chậm lại, không khỏi đến xem xem rốt cuộc là đang bán cái gì mà thơm như vậy.
“Thịt viên chiên vừa thơm vừa giòn đây, ngon mà không đắt, mau đến mua nào!” Thịt viên Tiền Giai Ninh làm rất chân thành, dùng thịt bốn phần nỡ sáu phần nạc, phối chung với củ cải, cứng mềm vừa đủ. Viên chay thì thêm trứng gà và đậu phụ, sau khi chiên xong vừa mềm vừa thơm. Cô gắp mấy viên lên, gọi đám trẻ con ở xung quanh đến, cho mỗi người một cái nếm thử.
Thịt viên thơm giòn vừa vào miệng, mắt của đám trẻ con đã sáng lên, vừa hà hơi nhai viên thịt, vừa vội vàng móc túi. Tiền tiêu vặt của đám trẻ con không nhiều, cơ bản chỉ mang ba hào, năm hào, gia đình khá giả chút thì trong túi nhiều lắm cũng chỉ có một đồng. Tiền Giai Ninh cũng không chê bọn họ mua ít, nửa cân cũng cho, ba lạng cũng bán, mấy cái cũng đưa, mẻ thịt viên thứ nhất rất nhanh đã bán xong rồi.
Một cân thịt qua dầu tổng cộng cũng không có bao nhiêu, càng đừng nhắc tới mua ít, vừa ăn nghiện thì trong túi đã rỗng rồi. Từng đứa trẻ thèm thuồng liếm ngón tay, ngửi mùi thơm trong nồi dầu, cuối cùng không nhịn được quay đầu chạy về nhà, có người đập heo đất, có người đòi người lớn trong nhà, thậm chí có người còn kéo cả ông nội, bà nội đến.
Trong miệng người già cằn nhằn: “Vừa ăn xong cơm sáng đã ăn thịt viên gì chứ.”
Trong viên thịt đều là thịt ba chỉ thượng hạng, trong viên chay cũng thêm trứng gà, đậu phụ, giá thành cũng rất cao, giá Tiền Giai Ninh định ra cũng không rẻ. Mấy người già bị đứa nhỏ kéo tới vừa hỏi giá cả, đã lập tức kéo đứa nhỏ nhà mình đi về. “Giá của thịt viên chiên này cũng đủ mua hai cân thịt lợn rồi, chúng ta không mua, nếu cháu muốn ăn, lát nữa nội ra chợ cắt nửa cân thịt về làm thịt viên chần cho cháu ăn.”
Mấy đứa nhỏ nghe thấy lập tức bãi công, bạn mập nhỏ hôm qua ăn khoai tây xong đã trở thành người ủng hộ chân thành của Tiền Giai Ninh, chính là người đầu tiên nhảy ra. “Thịt viên chần của bà làm không ngon, cháu muốn ăn thịt viên chiên này! Thịt viên chiên thơm!”
Tiền Giai Ninh vừa đúng lúc chiên xong một nồi, lấy ra cái bát nhỏ đựng theo đầu người, đưa tới. “Nếm thử trước đi ạ, thích ăn rồi mua sau.”
Thấy vậy, mấy bà cụ cũng hơi ngại ngùng, vội vàng từ chối, nói: “Cái này vừa là thịt, vừa là dầu, giá thành đắt quá, chúng tôi không thử.”
“Không sao.” Tiền Giai Ninh cầm đũa lên gắp đưa cho họ: “Coi như nếm thử giúp cháu, xem xem có vừa miệng không?”
Các bà cụ vẫn hơi ngại ngùng, giơ tay nhận lấy, mấy đứa nhỏ lại chịu được cám dỗ, nhao nhao giơ tay lên, mỗi người lấy một viên bỏ vào trong miệng, hưng phấn kêu lên: “Ngon quá đi mất! Nội ơi, nội mua cho cháu chút đi.”
Nhìn mấy đứa nhỏ bị thịt viên mê hoặc thành như vậy, mấy bà cụ cũng tò mò, vươn tay ra cầm một cái, dù là về nhà tự làm thì cũng phải biết là mùi vị gì chứ. Họ đặt viên thịt vào trong miệng, bên ngoài thơm giòn, bên trong non mềm, ăn hai miếng đã hết rồi, chỉ để lại hương thịt khắp miệng.
Một bà cụ liếm môi, nhìn thịt viên chiên trong bồn, hai mắt phát sáng: “Lấy nửa cân thịt, nửa cân chay đỡ thèm trước. Gì nhỉ, buổi trưa cô còn ở đây không? Nếu buổi trưa cũng ở đây, thì tôi lại đến mua một cân thêm món cho ba mẹ nó.”
Thấy vậy, mấy bà cụ khác cũng nhao nhao móc tiền, mấy cậu nhóc kích động reo hò.