Đặt lương bì đã được làm xong vào trong một cái lồng sạch sẽ, Thực Lão chỉ vào một túi đậu xanh trên mặt đất sau khi rửa tay xong: “Tối nay làm ra một ngàn lớp vỏ đậu xanh, làm thêm một ít tinh bột mì, ngày mai cô có thể trực tiếp cầm đi bán.”
Có lời này, Tiền Giai Ninh càng hăng hái, trong một tháng này, thông qua sự chỉ bảo của Thực Lão đích chỉ điểm và thỉnh thoảng được ăn một ít đồ ăn của tiên giới, nên Tiền Giai Ninh đã hoàn toàn mở mang đầu óc ở trên con đường nấu ăn này, vốn dĩ nhìn một lần là cô đã có thể làm được.
Sau khi cô bận rộn ở trên bàn nấu ăn ba tiếng, một túi đậu xanh đã biến thành một ngàn vỏ đậu xanh, Thực Lão cầm một cái ở trên cùng lên và liếc nhìn, ông ấy chỉ thấy lấp lánh trong suốt giống như thủy tinh.
Thực Lão hài lòng gật đầu, tay áo của ông ấy quét qua bàn nấu ăn, các đồ ngổn ngang ở trên đó đều biến mất, sau đó lại vô căn cứ xuất hiện rất nhiều nguyên liệu nấu ăn: “Diện tích lãnh thổ của Trung Quốc rộng lớn bao la, rừng vàng biển bạc, ở trên phương diện ăn uống cũng hình thành hương vị khác nhau, hôm nay chúng ta bắt đầu học các món ăn địa phương. Như vậy, trước tiên tôi sẽ đưa cho cô mấy quyển sách quý.”
Một chồng sách dày xuất hiện một cách vô căn cứ và rơi vào trong ngực của Tiền Giai Ninh, nếu không phải gần đây sức lực của cô đã tăng lên rất nhiều, thì nhất định là cô sẽ bị đập đến mức ngã nhào, nhìn tranh ảnh gà đĩa lớn được in ở phía trên nhất của quyển “Sách quý” kia, Tiền Giai Ninh biết đây nhất định lại là hàng ế một hào một quyển của nhà sách, nhìn bụi ở phía trên, có lẽ là nó đã được đặt ở bên ngoài rất lâu nhưng không có người mua.
Đặt cuốn sách lên chiếc ghế ở bên cạnh, Tiền Giai Ninh tập trung ý chí nhìn Thực Lão xào rau. Về phương diện nấu nướng, Thực Lão thật sự không dùng pháp thuật, bất luận là rửa rau hay thái rau đều là tự tay ông ấy làm. T
hụ nhân dĩ ngư bất như thụ nhân dĩ dục*, hôm nay Tiền Giai Ninh đã nắm vững kỹ xảo nấu ăn cơ bản, Thực Lão bắt đầu nói từ việc lựa chọn nguyên liệu, đồng thời truyền dạy các món ăn kinh điển ở khắp nơi trên thế giới, đều là kỹ xảo nấu nướng, khống chế độ lửa, cách nêm gia vị, ông ấy nói cho Tiền Giai Ninh nghe rất chi tiết từ mọi góc độ.
*Đây là một câu tục ngữ rất nổi tiếng, có nghĩa là về lâu dài, hãy dạy người ta cách tự làm điều gì đó sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc làm điều đó cho họ
Khoảng năm tiếng, có lẽ Thực Lão đã làm mẫu một trăm tám mươi món ăn kinh điển, xếp đầy trên một chiếc bàn dài hai mươi mét.
Lúc này Tụ Bảo Bồn đã nhảy xuống khỏi ghế từ lâu, cậu vịn trên chiếc bàn ăn vừa cao vừa dài để nhìn mùi thơm của món ăn ngon xông vào mũi đến mức chảy nước miếng, mặc dù cậu rất muốn ăn ngốn nghiến, nhưng nhìn một già một trẻ ở bên cạnh, một người vất vả nói, một người nghiêm túc lắng nghe, cậu ngại động đũa trước.
Đặt các món chua ngọt lên trên bàn, Thực Lão vui vẻ hoà nhã vẫy tay với Tiền Giai Ninh: “Tới đây ăn cơm!”
“Nhiều món ăn như vậy đã có thể đuổi kịp một bữa tiệc thịnh soạn rồi!” Tiền Giai Ninh thấy nhiều thức ăn như vậy thì không biết nên hạ đũa thế nào, với quá nhiều món ăn như vậy, cô cảm thấy nếm mỗi món một miếng cũng không thể nếm hết.