“Bà xem bà kìa, tôi không phải là đang bàn bạc với bà à!” Tiền Quốc Thịnh thở dài, đưa khăn cho Lý Uyển Trân, còn không quên nhỏ tiếng dặn dò: “Bà nhỏ tiếng thôi, đừng để con nghe thấy.”
Tiền Giai Ninh lắc đầu, nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng thút thít trong phòng lập tức biến mất. Một lát sau Tiền Quốc Thịnh mở cửa ra, chắn ở cửa. “Tiểu Mễ à, còn chưa ngủ hả? Gì nhỉ, ba và mẹ con muốn đi ngủ rồi, con có chuyện muốn nói sao?”
Tiền Giai Ninh bất đắc dĩ nhìn ông. “Ba ơi, con đều nghe thấy rồi, con vào trong xem mẹ con.”
Tiền Quốc Thịnh biết con gái trước giờ không thích cách làm người tốt này của ông, ánh mắt hơi lo lắng nhìn cô, ngập ngừng giải thích, nói: “Ba cũng chỉ thuận miệng nói với mẹ con thôi, con xem mẹ con còn tưởng thật.”
Ở trước mặt con, Lý Uyển Trân không muốn làm mất mặt Tiền Quốc Thịnh, bà ngồi trên giường, cầm khăn tay lau nước mắt, không ho he. Tiền Giai Ninh rót cốc nước ấm cho Lý Uyển Trân, ngẩng đầu nói với Tiền Quốc Thịnh: “Ba ơi, ba đến phòng con ngủ đi, tối nay con nói chuyện với mẹ con.” Tiền Quốc Thịnh nhìn Lý Uyển Trân, thấy bà cũng không quay đầu lại, ông chỉ đành thở dài, rời đi.
Tiền Giai Ninh đóng cửa phòng lại, ngồi ở bên cạnh Lý Uyển Trân, nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa, nói thật ra, con cũng không muốn mẹ làm ở nhà máy nữa.”
Lý Uyển Trân nghe thấy lời này, hơi kinh ngạc nhìn Tiền Giai Ninh. “Sao con cũng giống ba của con rồi?”
“Con không giống ba của con, con thực tế hơn ba nhiều.” Tiền Giai Ninh cười, rồi nghiêm túc giải thích: “Mẹ à, tình hình của nhà máy các mẹ, mẹ biết rõ hơn con, cho dù cắt giảm biên chế một nửa công nhân cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, cùng lắm cũng chỉ có thể kiên trì được bảy, tám năm.”
Tiền Giai Ninh vẫn là biết rất rõ về tương lai của nhà máy dệt, kiếp trước đã xảy ra một lần, nhưng vì sự kiên trì của Lý Uyển Trân, trong danh sách rời cương vị cũng không có tên của bà.
Nhưng tuy công nhân viên đã biên chế một phần ba, nhưng nhà máy dệt cũng không vì vậy mà chết đi sống lại.
Vấn đề của nhà máy này quá nhiều, đa số công nhân viên người thừa việc thiếu và nhiều mặt khác đều kéo lấy bước tiến của nhà máy, cắt giảm biên chế chỉ là kéo dài thời gian phá sản khoảng một năm mà thôi.
“Thực ra con hiểu suy nghĩ của mẹ, mẹ cảm thấy làm trong nhà máy là bát cơm sắt, lúc nào cũng có cơm để ăn. Nhưng mẹ nhìn tình hình xã hội hiện giờ xem, bát cơm sắt chưa chắc ăn được cả đời, ra ngoài tự mình làm cũng chưa chắc sống không tốt.” Tiền Giai Ninh nhẹ giọng khuyên bảo. “Cứ lấy việc bán đồ vặt một tháng này của con để nói đi, chẳng qua mới có một tháng đã kiếm được lương một năm của mẹ rồi, làm hai năm thì đã kiếm ra tiền lương mẹ làm cả đời, cần gì phải chịu đựng ở đó.”
Nếu là trước đây, Lý Uyển Trân chắc chắn coi Tiền Giai Ninh là trẻ con, lời cô nói cũng không để trong lòng. Nhưng một tháng này, bà thấy con gái chỉ dựa vào một quyển sách dạy nấu ăn đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nên bà cũng đã để lời của cô ở trong lòng.
Lý Uyển Trân do dự một lát, rồi hỏi: “Con cảm thấy nhà máy dệt thật sự không được rồi à?”