Lý Cẩn Du sau khi lấy ra trực tiếp ném vào trong thùng rác, cô liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn nó nhiều thêm.
Sau khi từ WC ra, cô lôi kéo Sở Bỉnh Văn muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ. Sở Bỉnh Văn bất đắc dĩ, cùng cô vào đội xếp hàng dài. Vừa vặn thấy Tôn Uyển cùng Vương Bác Vũ lại cũng ở đây, Tôn Uyển xấu hổ cười cười, Vương Bác Vũ lạnh mặt.
“Là thầy Sở và Cẩn Du đấy sao.” Tôn Uyển chào hỏi với anh.
Nếu Lý Cẩn Du đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng sẽ không không hiểu chuyện mà tỏ vẻ với Tôn Uyển.
“Hóa ra cô Tôn cũng có tâm hồn thiếu nữ như vậy!” Cô hơi nghiêng đầu, nhìn nhìn Vương Bác Vũ rồi làm mặt quỷ với Tôn Uyển.
Tôn Uyển gật đầu, cười khổ một tiếng, xem như trả lời.
Mặt Sở Bỉnh Văn mang theo nét giễu cợt nhìn Tôn Uyển. Tôn Uyển giật giật khóe môi, mở di động, gửi tin nhắn WeChat cho anh.
“Cậu ta nhất quyết muốn ngồi, tôi cũng không có biện pháp…” “Tới tay rồi?” Sở Bỉnh Văn trả lời rất nhanh.
“Ừm.”
Hai người ngẩng đầu, đều mờ ám cười cười. Giữa bạn bè với nhau, sớm đã không hẹn mà cùng ăn ý.
“Cô nhìn thầy ấy làm gì?” Không thể so với Lý Cẩn Du, Vương Bác Vũ hoàn toàn không biết gì về chuyện của hai người họ cả, thấy Tôn Uyển mắt đưa mày lại với Sở Bỉnh Văn thì cậu ta không khỏi ôm bình dấm chua uống từng ngụm.
Tôn Uyển bất đắc dĩ nhìn cậu ta: “Không nhìn không nhìn.”
“Lý Cẩn Du với thầy ấy là một đôi?” Vương Bác Vũ cũng không phải là ngốc, cũng nhìn ra tương tác giữa hai người này dường như giống mình và Tôn Uyển.
“Đúng vậy.” Tôn Uyển cười đẩy cậu ta, nhỏ giọng nói bên tai, “Cậu ta là người có chủ rồi, đừng ghen.”
Thời gian đã gần giữa trưa, mặt trời lớn như vậy treo mình trên không trung, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống dưới.
Lý Cẩn Du đã hết tâm tư đi chơi, ủ rũ ngồi trên ghế đá có cái ô lớn che chắn. Cô đặt balo trên bàn đá, cả người nằm bò lên.
“A… Mệt quá đi…” Cô hút nước trái cây Sở Bỉnh Văn đưa tới bên miệng cô.
“Mới chơi được mấy trò, mệt cái gì.” Sở Bỉnh Văn ngồi xuống đối diện cô.
“Đại tiểu thư như em thân thể yếu ớt, có thể không mệt sao?” Đúng lúc này bụng cô kêu lên.
“Không sao, về sau rèn luyện cho tốt là được rồi.” Khóe môi Sở Bỉnh Văn cong lên nụ cười mờ ám.
Cô ho khan hai tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác. Cô mở túi ra, những món ngon mẹ làm trong hộp giữ nhiệt còn nóng.
Nước tương trên thịt viên còn óng ánh hiện ra tia sáng; mặt ngoài sườn xào chua ngọt được rắc vừng, cùng với nước màu đỏ sền sệt bao phủ lên từng miếng; rau xà lách luộc chấm xì dầu, nhìn qua rất ngấy. Còn có một hộp đầy thịt bò kho, vừa mới mở nắp hương thơm bay tứ phía.
“Tay nghề của dì thật tốt.” Sở Bỉnh Văn lấy từ trong túi ta một đôi đũa tùy thân, mắt sắp muốn vươn ra gắp.
Lý Cẩn Du vội vàng nắm lấy tay anh, “Đây là mẹ em làm cho em, quản cho tốt tay bẩn của anh đi!”
Sở Bỉnh Văn cười, ngoắc ngoắc tay với cô, Lý Cẩn Du chau mày, chậm rãi tới gần.
“Không cho anh ăn cơm, vậy thì anh ăn em.”
Con ngươi Lý Cẩn Du lập tức co lại, đôi mắt mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, vành tai phiếm hồng.
“Anh… Anh đi du lịch mùa thu không mang theo đồ ăn sao?” Cô lắp bắp hỏi.
“Có mang theo chứ.”
Anh lấy từ trong túi ra một hộp cơm hai tầng màu trắng. Anh mở hộp cơm ra, bên trong là một hàng sandwich đơn giản.
“Là cái này?” Lý Cẩn Du không thể tin nổi.
“Nếu không thì là gì, nam thanh niên lớn tuổi độc thân, còn có thể làm ra trò gì được?” Sở Bỉnh Văn chống đầu nhìn cô.
“Anh cũng không phải là độc thân…” Lý Cẩn Du lẩm bẩm nói. Sở Bỉnh Văn cười xoa đầu cô, không nói nhiều nữa.
“Như thế nào, thua bởi em không phục hả?” Lý Cẩn Du lấy cơm ở ngăn thấp nhất hộp giữ nhiệt ra, dùng thìa mức một nửa chia cho Sở Bỉnh Văn, không chút để ý nói, “Chính là anh hôn em đấy.”
“Sao dám không phục.” Sở Bỉnh Văn gắp miếng sườn xào chua ngọt, thịt mềm, chua ngọt ngon miệng, “Sẵn lòng phục vụ.”
Không biết tay nghề có thể di truyền hay không.
Sở Bỉnh Văn không khỏi đoán mò.
Sẩm tối, ước chừng vẫn còn nửa tiếng là phải rời đi. Ánh nắng chiều phía chân trời chụp lên một vùng đỏ rực, vùng đỏ rực này chưa trôi qua, lan ra ánh vàng tươi đẹp, thiêu đốt đến rực rỡ.
Lý Cẩn Du không muốn, quậy với Sở Bỉnh Văn muốn ngồi vòng quay. Sở Bỉnh Văn thuận theo cô, hai người mỗi người một bên, ngồi đối diện.
“Em vốn sợ độ cao.” Lý Cẩn Du nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn. “Bây giờ sao không sợ nữa?” Sở Bỉnh Văn tiếp lời cô.
“Khi đó em hiếu thắng, không thể tiếp nhận em vẫn có thứ mình sợ, chạy đến chỗ cao luyện gan.” Lý Cẩn Du đang nói bị anh kéo đến bên cạnh, cô giãy giụa tượng trưng hai cái liền ngừng động tác, “Có một lần em bò lên mái nhà, cảm thấy choáng váng, muốn đi xuống, anh trai hàng xóm đã kéo em lại.”
“Từ đó về sau không choáng váng nữa.”
“Anh trai hàng xóm.” Sở Bỉnh Văn gằn từng chữ nhắc lại một lần.
Anh không biết mình làm sao vậy, chuyện khi cô còn nhỏ đều không nhịn được nổi cơn ghen.
Sở Bỉnh Văn hôn lấy đôi môi mềm mại của cô, lần đầu tiên không mang theo tình dục như vậy, như là muốn nuốt cô vào bụng vậy. Anh dùng răng khẽ cắn môi cô, bị đau nên Lý Cẩn Du co rụt lại.
Sở Bỉnh Văn mở mắt ra, Lý Cẩn Du cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Cô nhìn anh, không nói một lời.
Sở Bỉnh Văn biết mình xong rồi, thợ săn yêu con mồi của mình.
Con mồi này nghiêng đầu cười với anh, trong miệng thốt ra ba từ giống như độc dược trí mạng.
“Làm tình không?”
Tuyến độc của nhóc con tiết ra nọc độc, toàn bộ đều chứa ở khoang miệng, mà anh cam tâm tình nguyện dâng lên động mạch.
Răng nhọn chứa nọc độc dù chưa đủ sắc nhọn đâm thủng làn da anh, sau khi cho anh âu yếm ngọt ngào, khiến cho độc tố tùy ý lan tràn trong trái tim anh.
Anh cam tâm tình nguyện.
Sở Bỉnh Văn lại hôn lên môi cô lần nữa, nụ hôn của anh trở nên nóng bỏng, dục vọng thiêu đốt. Anh không ngừng đòi hỏi, không để cô có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Ngay vào lúc này, vòng quay đột nhiên ngừng lại.
Hai người dừng động tác, ngó đầu ra nhìn, công nhân phía dưới cầm loa lớn hướng lên trên hét: “Vòng quay cần sửa gấp, xin các bạn học yên tâm không nóng nảy, chú ý an toàn.”
Hai người bọn họ vừa lúc ở nơi cao nhất của vòng quay, bởi vì đã sẩm tối, toa xe hai bên đều trông không.
Rất thích hợp lén lút làm chút chuyện.
Hai người đều không hẹn mà cùng cho rằng như vậy.
Bọn họ ôm hôn, Sở Bỉnh Văn vén áo cô lên, xoa nơi tròn trịa kia. Lý Cẩn Du trực tiếp kéo quần anh, lần mò nơi đũng quần.
Có lẽ là tình ái ở bên ngoài quá mức kích thích, có lẽ là sợ vòng quay sửa xong quá nhanh, bọn họ chưa bao giờ háo sắc như vậy.
Anh vén váy cô lên, cởi tất chân, mật huy*t của cô đã sớm ở tư thế chờ đợi, chất lỏng dính ướt thấm lên lông mao thưa thớt.
“Mẫn cảm như vậy?” Sở Bỉnh Văn ôm chặt lấy cô, côn th*t nhắm ngay vào huy*t nhỏ non mềm.
“Ở chung với anh, rất dễ ra nước…” Lý Cẩn Du bất chấp liên sỉ, ở trên cao cô dễ căng thẳng hơn người bình thường, mỗi một động tác của anh đều được cô phóng đại lên rất nhiều.
Xúc cảm anh vuốt ve làn da cô lưu lại, vết tích đầu lưỡi mềm mại của anh đi qua, sau đó tiếp xúc với không khí lạnh lẽo…
Còn có khoái cảm không cách nào kháng cự.
Sở Bỉnh Văn đè bả vai cô, để cô chậm rãi ngồi xuống. Huy*t nhỏ của cô từng chút từng chút “ăn” lấy côn th*t của anh, cô cúi đầu nhìn, cảnh này đối với cô mà nói vừa d*m mỹ lại mới mẻ.
Không đợi cô thích ứng, Sở Bỉnh Văn đã chơi trò xảo quyệt, chỗ ngồi ở vòng quay tương đối chật hẹp, hai chân cô không thể quỳ xuống hoàn toàn, luôn có khe hở. Anh đẩy về phía trước, cô càng như lơ lửng, mỗi một lần đều lên xuống đi vào cực sâu.
“A a… Sâu quá… Chạm đến hoa tâm rồi…”
Lý Cẩn Du nhỏ giọng hừ hừ bị dẫn dụ đến dần tăng âm lượng, cô không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Âm thanh giống như mèo con kêu, vừa d*m đãng lại quyến rũ.
“Cách hai toa xe còn có người, kêu d*m đãng như vậy, cẩn thận bị nghe thấy.” Sở Bỉnh Văn ngoài miệng nói như vậy nhưng dưới dân lại vận động thêm cần mẫn, mãnh liệt đâm vào hoa tâm của cô, những giọt nước d*m mỹ đều bị ép bắn ra ngoài, theo động tác của Sở Bỉnh Văn văng ra.
“Người ta nhịn… Nhịn không được… Huhu…” Lý Cẩn Du nắm chặt cổ áo của Sở Bỉnh Văn.
Cao trào cô tới quá nhanh, từng chút co lại kẹp côn th*t của anh sướng muốn chết. Chờ cao trào của Lý Cẩn Du kết thúc, anh chỉ dừng lại hôn lên khóe mắt bị cao cào đến chảy nước mắt của cô rồi tiếp tục đâm vào huy*t nhỏ.
Lý Cẩn Du không biết mình cao trào bao nhiêu lần, cuối cùng vào một lần khi cô khóc nói từ bỏ, anh cũng bắn ra.
“Nghe nói ở trên chỗ cao nhất của vòng quay hôn môi thì hai người sẽ yêu nhau mãi mãi.” Sở Bỉnh Văn nghiêm túc nói.
“Anh ấu trĩ thế.” Lý Cẩn Du ngoài miệng thì chê anh, nhưng cũng không nhịn được hỏi tiếp, “Vậy ở chỗ cao nhất làm tình thì sao?”
“Ở chỗ cao nhất làm tình, chứng minh em chạy trốn không thoát.”