Cô âm thầm động viên bản thân, không biết vì sao, có lẽ là cô sợ phải nghe được đáp án, cô không muốn đi hỏi ngay trước mặt anh. Cô sợ lấy được đáp án cô không muốn đối mặt.
Cô không có lá gan đi đánh cược, càng không có lá gan nghĩ thử dưới suy nghĩ của anh, cô và vị hôn thê của anh thì anh sẽ chọn ai.
Cô biết anh là kiểu người thế nào, trong lòng cô vô cũng rõ ràng. Anh là một người sẽ suy nghĩ tỉ mỉ cân nhắc thiệt hơn, nhất thời xúc động vì tình cảm trong lòng mà ra quyết định không phải là tác phong của anh.
Anh có thể yêu cô nhưng anh sẽ cưới một người phụ nữ khác. Đây là điều anh hoàn toàn có thể làm được.
Vị hôn thê của anh là người như thế nào? Cô vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ của bản thân mà dự đoán.
Vị hôn thê của anh không thể là người rất kém cỏi, có lẽ còn ưu tú hơn cả cô, dịu dàng hơn, khéo léo hơn. Không giống cô, cáu giận nhiều như vậy. Đương nhiên cũng không tùy hứng giống cô. Công việc và gia cảnh vị hôn thê của anh nhất định cũng không tệ. Hơn nữa nhìn cách Cố Thiên Minh nói thì các bạn bè của anh đều biết vị hôn thê này của anh. Phụ huynh anh chắc hẳn cũng gặp người này rồi, nếu không ngày đó biểu cảm của mẹ Sở sẽ không kỳ lạ như vậy.
Cô ấy tóc dài hay tóc ngắn? Mũi cao hay mũi thấp? Mắt một mí hay mắt hai mí? Ăn mặc trang điểm sẽ là dáng vẻ gì?
Ngày đó… cô dạy dỗ Dương Vũ Giai, Sở Bỉnh Văn là đi gặp vị hôn thê của anh sao?
Sở Bỉnh Văn không thích đi kết bạn nhậu, lời mời của phụ huynh học sinh cũng luôn từ chối. Tất cả bạn bè mở công ty của anh, Cố Thiên Minh là mở lớn nhất, cũng chỉ có anh ta sẽ cần mở tiệc tối cần tham dự trang trọng như vậy.
Nhưng lúc ấy anh ta không ở trong nước.
Nếu như là nhà hàng Tây có yêu cầu trang phục, vậy cũng hợp lý.
Lý Cẩn Du suy luận những điều này như anh đi gặp mặt người phụ nữ kia lúc nào, anh qua đêm vào thời gian nào. Một nỗi bi thương dâng lên trong lòng cô nhưng giờ khắc này cô lại bình tĩnh đến cùng cực, không rơi đến một giọt nước mắt nào.
Sở Bỉnh Văn bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn khăn tắm màu trắng. Tóc lộn xộn mang theo bọt nước, hình dáng cơ bụng vẫn như cũ, anh vẫn rất mê người… Nhưng có thứ gì đó khang khác lúc anh tiến vào phòng tắm.
Sở Bỉnh Văn muốn hôn cô, bị cô đẩy ra. Anh cho rằng cô đang đùa nên muốn cưỡng hôn cô, bị cô ngoảnh mặt từ chối.
“Sao vậy?” Sở Bỉnh Văn không rõ sự lạnh lùng đột nhiên của cô là xảy ra chuyện gì.
Lý Cẩn Du không muốn bị lộ, oán trách nhìn anh: “Bị anh hôn đến sưng rồi, chạm vào sẽ đau.”
Sở Bỉnh Văn hiểu sự đột ngột của cô, cho rằng cô chỉ náo loạn hờn dỗi giống bình thường, anh cưng chiều hôn lên trán cô, bò lên giường ôm vai cô, thuận tay cầm di động, một tay quét một đường mở khóa màn hình.
Lý Cẩn Du tò mò sắc mặt anh, cô quay đầu nhìn anh, anh hơi nhíu mày, chắc là sợ cô nhìn thấy, không trả lời mà mở một trang mạng tin tức.
Cô nhảy xuống giường giả vờ đi tắm. Cửa phòng tắm kéo ra, cô không vội đi vào, để lại một ánh mắt nhìn lén anh. Ngón tay anh quả nhiên khẽ đánh chữ trên màn hình.
Lý Cẩn Du vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Anh vừa mới tắm xong, nước vẫn nóng, từng giọt từng giọt rơi trên người cô, nhưng cô lại cảm thấy lạnh.
Nước lạnh giống như không được mở van ấm vậy, cô chết lặng rửa sạch dấu vết trên người mình. Cô cúi đầu, chôn mặt bên trong dòng nước, không nhịn được im lặng khóc nức nở.
Cô tình nguyện không biết những chuyện này. Cô không thể qua lại với đàn ông đã có vị hôn thê được nữa. Anh đang lừa cô, những tình cảm mặn nồng lúc trước, bây giờ đều mạnh mẽ tát vào mặt cô. Tiếng cười nhạo không âm thanh liên tiếp ập đến, tự tôn của cô không cho phép cô tiếp tục đoạn tình cảm này.
Nhưng… Phải kết thúc thế nào đây?