• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, đảo mắt đã tới nghỉ hè.

Thành tích Lý Cẩn Du đặc biệt tốt, như thường lệ giành số một, Vương Bác Vũ kém hơn cô điểm đề lựa chọn.

Cùng với lúc Sở Bỉnh Văn tuyên bố trên bục giảng “Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng các em có thể được thả lỏng, thời gian một năm tiếp theo đều sẽ rất căng thẳng”, tựa như toàn bộ giáo viên trong trường đều đã bàn bạc xong về thời gian, một tiếng hạ lệnh, toàn bộ trường học đều vang lên tiếng hoan hô.

Thậm chí còn lấn át cả tiếng ve kêu dài ầm ĩ.

Một lát sau, cảnh tượng càng đồ sộ, bên trong mỗi một lớp, hai cánh cửa nhỏ chỉ có thể qua được một người, nhóm học sinh giống như được phóng sinh nối đuôi nhau ùa ra, chạy về phía cổng trường.

Mẹ Lý Cẩn Du đang chờ cô ở ngoài, nhìn thấy cô đi ra, vội vàng vẫy tay với cô.

“Đi thôi, hôm nay dẫn con đi ăn bữa lớn.” Mẹ cô che khung cửa xe ghế phụ, để cô vào trong xe trước.

“Bố lại không đến sao mẹ?” Lý Cẩn Du nhìn xung quanh, không có bóng dáng của bố.

“Chúng ta ăn phần chúng ta, không dẫn theo đàn ông.” Mẹ cô ngồi vào trong xe, tháo kính râm xuống, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.

Mẹ cô đã đặt bàn ở một quán ăn Nhật, Lý Cẩn Du không thích rượu, không chạm vào, mà mẹ cô lại uống không ít. Cô nhìn thấy vẻ cô đơn trong ánh mắt của mẹ, nhưng mẹ không lên tiếng, cô cũng không nghĩ nhiều đi hỏi bà ấy.

Có thể là chuyện làm ăn thôi.

Lý Cẩn Du vừa mới nằm trương thây ở nhà chưa được hai ngày đã bị Lộ Gia Di gọi ra ngoài bơi lội. Cô ấy bảo cô gọi Sở Bỉnh Văn, Vương Bác Vũ bên kia cô ấy đã báo rồi.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên cô hẹn Lộ Gia Di ra ngoài bơi lội, nhưng gọi thêm cả Sở Bỉnh Văn thì là một chuyện khác.

Anh vẫn chưa từng nhìn thấy cô mặc đồ bơi.

Lý Cẩn Du nằm trên giường, gửi tin nhắn WeChat cho Sở Bỉnh Văn, anh trả lời rất ngắn gọn, chỉ có hai từ “Mong chờ”.

Đương nhiên Lý Cẩn Du biết Sở Bỉnh Văn đang mong chờ cái gì!

Cô nằm trên giường ôm lấy chăn lăn lộn, mãi cho đến khi bị chăn quấn đến không động đậy được, mới vội vàng đá văng chăn trên người, chạy đến trước tủ quần áo, từ trong đáy tủ mò ra đồ bơi của cô.

Đó là một bộ đồ bơi kiểu hai mảnh màu đỏ, góc áo trên còn có viền hoa cùng màu, dây lỏng lẻo cuộn thành hình tròn, phần dưới có một viền lá sen mỏng, hơi che khuất bắp đùi.

Năm ngoái Lý Cẩn Du mặc nó có hơi chật, cô do dự vài giây, định mặc thử phát rồi nói tiếp.

Quả thật là có hơi chật, cặp ngực bên trên chặt chẽ ép lại vào một chỗ, nửa người dưới cũng có chút không ôm được hết mông. Màu đỏ diễm lệ cao sang vốn không hợp với cô, sẽ có vẻ thô bỉ, nhưng cũng may làn da Lý Cẩn Du đủ trắng, cô mặc vào chẳng nhưng không lộ vẻ cổ hủ, ngược lại còn có một sự gợi cảm non nớt.

Giống như là mặc trộm quần áo của mẹ, dùng trộm đồ trang điểm của mẹ, đi giày cao gót của mẹ ngây ngô đứng trước gương khoe khoang, thiếu nữ tuổi dậy thì bắt chước phim điện ảnh tình sắc khi thì vén tóc khi thì nâng ép ngực, khi nghe thấy âm thanh khóa cửa thì trốn về phòng, ở phía sau cửa vỗ ngực nhỏ giọng thở dốc.

Lúc ấy có thể nghe được rất rõ ràng tiếng tim đập của chính mình.

Thời điểm Lý Cẩn Du mặc một thân như thế nhìn Sở Bỉnh Văn cũng như vậy. Cô không thích thay quần áo ở phòng thay đồ, đã mặc một chiếc váy dài liền áo ra ngoài. Chạm mặt Lộ Gia Di ở trong phòng thay đồ, hai người dắt tay nhau đi đến bên bể bơi, nhìn người đến xung quanh. Tôn Uyển và Lê Na ở xa xa vẫy tay với hai người, chỗ xa hơn, hai người Sở Bỉnh Văn và Vương Bác Vũ từ lối vào đi tới.

Ánh mắt đầu tiên Lý Cẩn Du đã thấy anh. Trong nháy mắt ấy những người kia đều như biến mất, chỉ có Sở Bỉnh Văn là rõ ràng.

Sở Bỉnh Văn mặc một quần bơi màu xanh nước biển, cả người cơ bắp lộ rõ bần bật. Có lẽ là đã dội nước ở chỗ tắm gội phòng thay đồ, tóc hơi ẩm ướt, khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy giọt nước trên người anh từ từ chảy xuống.

Ánh mắt đầu tiên của Sở Bỉnh Văn cũng đã nhìn thấy cô. Cả thân màu đỏ, cực kỳ dễ thấy.

Không chỉ là dễ thấy, cặp ngực của cô được miêu tả vô cùng sinh động, nơi mềm mại căng tròn dưới viền lá sen, anh thu hết vào đáy mắt.

Sở Bỉnh Văn hối hận rồi, bể bơi nhiều đàn ông như vậy, bọn họ liếc mắt nhiều thêm một cái với Tiểu Cẩn Du của anh thôi cũng khiến anh ghen.

Nếu không phải đã đồng ý với cô đến bơi lội, anh thật sự muốn dẫn cô về nhà ngay bây giờ, ở trong phòng mở điều hòa thoải mái làm chuyện “đổ mồ hôi”. Thật ra bồn tắm nhà anh cũng rất lớn, đủ để cô bay nhảy ở bên trong…

Sở Bỉnh Văn còn chưa đến gần, Tôn Uyển đã chớp chớp mắt về phía anh, ngay sau đó cô ấy và Lộ Gia Di cùng nhau đẩy Lý Cẩn Du xuống nước.

Lý Cẩn Du đạp nước hai cái, ôm lấy phao nhựa trên bể bơi, lại đột nhiên lặn xuống đến sát bên bờ, nắm lấy cổ chân Lộ Gia Di, cũng kéo cô ấy xuống nước.

Tôn Uyển cách xa, không để Lý Cẩn Du thuận lợi ra tay, cô hất cằm với Vương Bác Vũ phía xa, nằm ở một bên trên ghế nằm plastic màu trắng.

Lý Cẩn Du nằm nhoài bên bờ, nghiêng đầu nhìn Sở Bỉnh Văn, chờ anh đi đến gần, cô dịu dàng cười với anh, “Nè, kéo em lên.”

Sở Bỉnh Văn không quá nhạy cảm, đưa tay cho cô. Lý Cẩn Du nào có lòng tốt như vậy, cô kéo chặt tay anh, không đợi anh dùng sức, hai chân đạp một cái về phía thành hồ.

Trên mặt hồ bơi vang lên tiếng nước cực lớn, Sở Bỉnh Văn từ đáy hồ nổi lên vòng lấy cô, Lý Cẩn Du tránh không thoát, dứt khoát nâng mặt anh lên cười “khanh khách”.

Sở Bỉnh Văn tức không nhịn được, một tay cù cô, cù đến khi nào cô xin tha mới dừng lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

Lúc này, chỗ xa xa vang lên tiếng động cực lớn, Lý Cẩn Du theo bản năng nhìn qua…

Triệu Nguyên Kiệt đứng ở nơi đó, tầm mắt đối diện với cô, bên cạnh cậu ta là bàn nhựa bị xô đổ trên mặt đất, đồ đạc trên đó rơi đầy đất.

Triệu Nguyên Kiệt xoay người đi luôn, Lý Cẩn Du bơi về phía cầu thang lên bờ cạnh hồ muốn đuổi theo.

Không chờ cô mở miệng hỏi, Sở Bỉnh Văn đã cúi đầu nói một câu: “Đi thôi.”

Lý Cẩn Du leo lên cầu thang, chạy tới nơi Triệu Nguyên Kiệt biến mất.

Đó là lối ra bể bơi, dẫn tới cửa sau hai phòng thay đồ và nhà vệ sinh.

Cô không biết Triệu Nguyên Kiệt đi bên nào, đám người đi tới đi lui chặn tầm nhìn của cô.

Cậu ta sẽ không đi vào phòng thay đồ cho nữ, chỉ có thể là WC hoặc là phòng thay đồ của nam.

Cậu ta nhìn thấy một màn như vậy, nhất định muốn thay quần áo rời đi.

Lý Cẩn Du quyết định đánh cược một lần, đi về hướng phòng thay đồ của nam.

Cũng may Triệu Nguyên Kiệt đi không nhanh, cô chạy bộ dù sao cũng nhanh hơn cậu ta đi đường, đuổi theo cậu ta.

“Triệu Nguyên Kiệt, đợi đã, cậu nghe tôi nói…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK