"Ôi, chuỗi vòng tay của nương nương thật đẹp, chuỗi ngọc trên cổ cũng vô cùng tinh xảo. Đây là phụ vương ban thưởng sao?”
"Ồ, không phải à? Vậy nương nương phải cẩn thận đấy, trên chuỗi vòng tay này có mùi hương từ đinh hương khô, thứ này nếu ngửi nhiều sẽ không tốt cho cơ thể. Phải rồi, nghe nói nương nương thường dùng canh mẫu đơn vào buổi trưa. Khi mẫu phi ta còn tại thế, bên cạnh người có một cung nữ tên Khâu cô cô, rất am hiểu các loại dược liệu. Bà ấy từng nói rằng, trong canh mẫu đơn nếu thêm chút xuyên quy khô thì sẽ làm da dẻ sáng mịn, nhưng cũng có thể dẫn tới hậu quả là khó có con…"
Trinh Tần không thể không nghi ngờ Thục Chiêu Nghi.
Bởi chuỗi vòng tay quý giá và chuỗi ngọc trên cổ nàng đều là quà tặng từ Thục Chiêu Nghi.
Còn món canh mẫu đơn nổi tiếng giúp da dẻ trắng mịn kia, cũng là phương thuốc do Thục Chiêu Nghi đưa cho nàng.
Thục Chiêu Nghi năm đó tìm nàng vào cung chỉ để lấy lòng Lương Vương.
Vì thế, Trinh Tần trước đây chưa từng nghi ngờ gì.
Hai năm được sủng ái, đủ để nuôi dưỡng sự kiêu ngạo tận xương tủy và thái độ cao ngạo trong một người.
Vậy nên, khi biết mình bị Thục Chiêu Nghi tính kế, Trinh Tần giận dữ vô cùng.
Quả nhiên, nàng là người đơn giản. Ngay trước mặt ta, nàng liền giật đứt chuỗi vòng tay trên cổ tay, tức giận nói: "Thật không ngờ ả dám lừa gạt ta!"
Từ đó về sau, ta có dư dả thời gian để làm một con ếch ngồi xem hổ đấu.
Nếu là trước đây, dù biết mình bị lợi dụng, Trinh Tần cũng chẳng phải đối thủ của Thục Chiêu Nghi.
Nhưng giờ đây, trong lòng Lương Vương đã bị ta âm thầm gieo vào hạt giống nghi ngờ.
Thêm vào đó, đôi mắt của Thục Chiêu Nghi giờ đã không còn như trước, tính khí trở nên nóng nảy, suốt ngày ném đồ đập phá, chẳng còn vẻ huy hoàng năm xưa.
Lương vương vừa mới hồi phục sức khỏe lại bị cuốn vào một trận cung đấu không hồi kết.
Những lúc xem kịch mệt mỏi, ta liền mỉm cười rời đi, tới Hành Vân Lâu ở trung cung để dạo chơi.
Phương Vi Đạo cảnh báo ta, rằng làm việc gì cũng không nên thái quá.
Ta hỏi hắn: "Thế nào gọi là thái quá?"
Hắn nghiêm nghị giải thích: "Lương Vương là vua của một nước, tự có khí vận của mình. Mệnh số của một quốc gia lại càng không phải điều mà người phàm có thể chi phối. Nếu hành sự quá mức, vượt khỏi giới hạn, e rằng sẽ rước họa vào thân, thậm chí bị trời phạt."
"Mệnh số của một quốc gia không phải người phàm có thể chi phối, vậy ai có thể chi phối?"
"Thiên Mệnh Viên."
"Thiên Mệnh Viên là gì?"
"Thiên thượng có ba viên, bốn tượng, hai mươi tám chòm sao và hai trăm tám mươi ba vị tinh quan, tất cả đều thuộc Thiên Mệnh Viên. Thiên Mệnh Viên còn được gọi là Thiên Mệnh Bàn, quản lý sự thay đổi các triều đại nhân gian, từ vận thế của trời đất cho đến số mệnh của từng thường dân nơi phố chợ. Mỗi người từ khi sinh ra, mệnh số đã được định sẵn."
"Ồ? Vậy số mệnh của một con ếch thì ai quyết định?"
"Vạn vật trên thế gian, đều do trời định."
"Vậy Trương Tú tiên quan đã giẫm c.h.ế.t ta, liệu hắn có bị trời phạt không?"
"… Không."
"Tại sao? Chỉ vì hắn là thần tiên sao?"
"Không phải. Trương Tú tiên quan vốn là tinh quan, càng phải giữ đúng bổn phận, không được tùy ý can thiệp vào mệnh số nhân gian. Nhưng trong thế gian này, loài người là tối thượng. Những người có địa vị cao, như vua một nước, vương công đại thần, mệnh bàn của họ nằm ở trung tâm Thiên Mệnh Viên."
Những lời giải thích uyển chuyển của Phương Vi Đạo khiến ta nhanh chóng hiểu ra.
Quả nhiên đúng như ta nghĩ, Trương Tú tiên quan không bị trời phạt báo ứng, không phải vì hắn là thần tiên.
Mà bởi vì hắn giẫm c.h.ế.t chỉ là một con ếch!
Một con ếch không có chút ý nghĩa nào đối với Thiên Mệnh Viên!
Ếch vĩnh viễn không bao giờ được ở vị trí trung tâm của Thiên Mệnh Viên!
Thậm chí, có lẽ ếch còn khó lòng chạm đến rìa của Thiên Mệnh Viên!
Vậy nên, khi đó Trương Tú tiên quan mới nói với ta: An Bình là người, sau khi c.h.ế.t sẽ đi vào luân hồi. Còn ta là súc sinh, nếu không thể đến được nơi luân hồi, thì chỉ có thể tiêu tan giữa trời đất.
Ta luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, đến giờ phút này có thể nói là vô cùng phẫn nộ, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Phương Vi Đạo, không phải ngươi từng nói rằng đạo của tự nhiên chính là đạo hay sao? Vậy tại sao thế gian này lại bất công với ếch như vậy?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Xin Công chúa bớt giận. Khi làm ếch, người có vui không?"
"À... Ta rất vui. Ta không muốn làm người, đến bây giờ vẫn muốn quay về làm một con ếch."
Đây là lời thật lòng của ta.
Làm người quá phức tạp, đầy rẫy đấu đá, dối trá, tranh giành quyền lợi, sống c.h.ế.t hơn thua.