Hách Nguyên Qua đi rồi.
Tính ra, Trình Lam Ngọc cũng nên rời đi.
Hắn đã ở nhân gian tròn ba năm.
Trong khoảng thời gian này, hắn không phát hiện thêm tà khí nào còn sót lại của Huống Thủy Giao.
Không ngờ, ngay lúc hắn định cáo biệt Trung Sơn Vương và gia quyến của ông, Thái Hành Công chúa bỗng nhiên đến tìm hắn, hỏi: "Dây thắt lưng của hỷ phục nên dùng màu đen hay đỏ tươi?"
Trình Lam Ngọc ngẩn người.
Thái Hành Công chúa nhìn hắn, nói tiếp: "Sao vậy? Ngươi vui quá mà ngớ người ra sao?
"Phụ vương đã quyết định ban hôn cho chúng ta. Người nói ta đã mười sáu tuổi, đến tuổi thành thân rồi.”
"Trình Phủ Quân, từ khi làm lễ cập kê ta đã nghĩ, nếu có thể lấy Trình Phủ Quân làm Phò mã, nhất định là phúc phận lớn nhất đời ta. Bây giờ coi như ta được toại nguyện. Từ nay về sau chúng ta ở bên nhau, ta cam đoan sẽ đối xử tốt với ngươi, không bắt nạt ngươi đâu."
Thái Hành Công chúa với đôi mày mắt tinh anh, trên gương mặt hiếm hoi hiện lên nét thẹn thùng.
Thế nhưng, Trình Lam Ngọc lại vô cùng kinh ngạc.
Hắn chưa từng ngờ rằng, Thái Hành Công chúa lại đem lòng yêu mến hắn.
Hắn luôn cho rằng, giữa hắn và nàng chỉ tồn tại tình nghĩa thầy trò, hoặc cùng lắm là tri kỷ.
Kẻ trong cuộc thường mơ hồ, người ngoài cuộc lại sáng tỏ.
Hắn có thể nhìn ra Hách Nguyên Qua thích Thái Hành Công chúa, nhưng lại không hay biết rằng, nàng đối với hắn cũng mang một mối tình nam nữ sâu đậm.
Bởi lẽ, thần tiên vốn vô dục vô cầu, tâm thân thanh tịnh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn nến trong phòng, trên đôi má của Công chúa thoáng hiện chút ánh hồng.
Nàng vốn là một người dứt khoát. Tự cho rằng đã cùng Trình Lam Ngọc định tình, nàng muốn tiến thêm một bước để gần gũi hơn với hắn.
Vì vậy, nàng bước tới trước mặt hắn, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Thân thể Trình Lam Ngọc khẽ căng cứng.
Thái Hành Công chúa tựa vào lồng n.g.ự.c hắn, kiễng chân, ngước mắt nhìn lên, hỏi: "Trình Phủ Quân, ngươi không vui sao?"
Nàng nhạy cảm nhận ra sự khác thường của hắn, liền có chút hoảng loạn, muốn xác nhận tâm ý của hắn.
Thế nên, nàng nhón chân, đặt môi lên môi hắn.
Đây là lần đầu tiên Trình Lam Ngọc bị một cô nương hôn, cảm nhận được sự mềm mại của nàng.
Một nàng Công chúa kiêu ngạo, cao quý, nhưng trái tim nàng đang đập nhanh, rực cháy với một tình cảm khó cưỡng.
Thần tiên hiểu rõ sự bất an và lo lắng của nàng. Nhưng thần tiên không thể rung động.
Vậy nên, Trình Lam Ngọc khẽ đẩy nàng ra.
Thái Hành Công chúa có chút bối rối, viền mắt đỏ hoe, nhìn hắn không nói một lời, sau đó xoay người rời đi.
Trình Lam Ngọc chỉ biết lặng lẽ thở dài trong lòng.
Hôm sau, Trình Lam Ngọc đến từ biệt Trung Sơn Vương.
Việc hắn từ chối hôn sự với Thái Hành Công chúa khiến Trung Sơn Vương không vui, nhưng ngài là bậc quân vương nhân hậu, không làm khó dễ hắn.
Trình Lam Ngọc hiểu ý, không cáo biệt với Công chúa, chỉ định lặng lẽ rời đi.
Nhưng Thái Hành Công chúa đã tìm thấy hắn.
Cả đêm không ngủ, đôi mắt nàng đỏ hoe vì thức trắng đêm. Nàng đưa cho hắn một chiếc khăn tay mới tinh làm từ lụa đỏ.
Khăn được viền kim tuyến, chất liệu mềm mại, sang trọng. Ở giữa khăn, lại thêu một đôi ve sầu xiêu xiêu vẹo vẹo, từng đường kim mũi chỉ lộ rõ sự vụng về.
Công chúa nói: "Trình Phủ Quân, ngươi không muốn thành thân với ta, là vì ta không đủ dịu dàng, tính tình quá tệ sao?”
"Hay là vì ngươi chê ta kiêu ngạo, không biết thêu khăn tay, cũng chẳng hiểu nữ công gia chánh?”
"Hoặc ngươi thấy ta thô bạo, thường mang kiếm, cầm roi, động một chút là đánh người?”
"Trình Phủ Quân, nếu ngươi không thích, có thể nói ra. Có sai ta sẽ sửa, không sai ta sẽ cố gắng làm tốt hơn.”
"Ta sẵn lòng thay đổi, trở thành người con gái mà ngươi thích. Ngươi hẳn biết rõ lòng ta. Ta đối với ngươi chính là toàn tâm toàn ý, thề không thay lòng đổi dạ."
Trình Lam Ngọc không ngờ, Thái Hành Công chúa lại dành cho hắn một mối tình sâu đậm đến vậy.
Nàng chỉ mới mười sáu tuổi, lần đầu trải nghiệm cảm giác của tình yêu, không được người mình yêu đáp lại, chỉ cảm thấy lạc lõng và đau lòng.
Nàng cho rằng bản thân không đủ tốt, cố gắng tìm kiếm cách giải quyết. Vì thế, cả đêm nàng đã thức để thêu chiếc khăn tay rồi trao nó cho người nàng thương trước lúc hắn rời đi.
Nếu Thái Hành Công chúa đủ bá đạo, không biết Trình Lam Ngọc là thần tiên, nàng hoàn toàn có thể dựa vào thân phận Công chúa để ép hắn ở lại, thậm chí bắt hắn thành thân.
Nhưng nàng không làm thế.
Trong mắt nàng ánh lên những giọt lệ long lanh. Nàng chỉ cười, nhẹ nhàng hỏi: "Trình Phủ Quân, ngươi phải đi rồi, sau này ngươi có trở lại không?
"Ngươi định đi đâu? Ta còn có thể gặp lại ngươi không?"
Trình Lam Ngọc, vị tinh quan từ Thiên Cung, nhìn vào đôi mắt nàng, bỗng cảm thấy lòng đau nhói.