Hắn định vẽ quẻ trong lòng bàn tay, rồi hỏi ta: "Tiểu Lam là ếch sinh vào năm nào, tháng nào, ngày nào?"
Ta ngẩn người: "Ta không biết."
"Nàng không biết?"
"Ta quen Tiểu Lam khi hắn đã ở trong hoàng cung Bắc Lương không biết bao nhiêu năm. Hắn chưa từng nói với ta hắn sinh năm nào, nhưng ta biết ta là ếch của năm Thái Nguyên thứ mười. Tiểu Lam đã nói với ta như vậy."
"…"
Phương Vi Đạo thu cọng cỏ lại, nói: "Xin lỗi, nếu không biết ngày sinh của chú ếch đó, ta e là không thể giúp được."
Ta nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, dò xét từng biểu cảm trên gương mặt hắn: "Nhưng ta cảm thấy ngươi đang giả vờ. Ngươi chính là Tiểu Lam!"
"Ta không phải mà."
"Thừa nhận mình là ếch thì có sao đâu?"
"Ta thật sự không phải."
"Ta đã sống với Tiểu Lam nhiều năm, rất quen thuộc với mùi của hắn."
"… Nàng đang nói rằng, trên người ta có mùi của ếch?" Phương Vi Đạo trông rất khó tin.
Ta gật đầu: "Đúng vậy, đó là mùi hương của cỏ non và sương mai."
"Nhất định nàng đã ngửi nhầm. Trên người ta chỉ có mùi đắng của thảo dược."
"Không, là hương thơm."
Dứt lời, ta bất ngờ nhào tới, giống như một chú chó, vùi mặt vào lòng hắn, hít hà loạn xạ.
Đang ngửi hăng say, ta bất chợt ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với ánh mắt lạnh lẽo và xa cách của hắn.
Phải, khi không cười, hắn mang theo sự hờ hững, như muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Ta nhìn chăm chú vào mắt hắn, bất động.
Phương Vi Đạo đột ngột giơ tay lên, gõ nhẹ lên đầu ta một cái.
Giọng nói của hắn vẫn ấm áp, nhưng không giấu nổi nét cười sâu đậm: "Công chúa điện hạ, ta thật sự không phải Tiểu Lam."
Phương Vi Đạo không lừa ta.
Chuyện thật đúng là trùng hợp. Trên đường rời khỏi Hành Vân Lâu, như thường lệ, ta rẽ qua hồ Bồng Lai một vòng.
Không ngờ, trên một tán lá sen đã khô héo bên bờ nước, ta lại nhìn thấy Tiểu Lam.
Con ếch xanh biếc, làn da của hắn dưới ánh nắng còn phản chiếu sắc lam nhàn nhạt.
Chính là Tiểu Lam! Hắn đang phơi nắng!
Sự thất vọng trong ta tan biến, thay vào đó là niềm phấn khích. Ta lao xuống nước, nhảy ùm một cái, bơi nhanh về phía nó: "Tiểu Lam! Tiểu Lam!"
Tiểu Lam bị dọa đến giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ta, ngạc nhiên nói: "An... An Bình Công chúa?"
"Không phải, không phải! Là ta, Tiểu Oa đây!"
"Tiểu Oa? Tiểu Oa bị người ta giẫm c.h.ế.t rồi mà. Ta và Thôi Chức đã cùng nhau chôn ngươi."
"Không phải, không phải! Nghe ta giải thích!"
Ta hấp tấp, vội vàng kể cho nó nghe mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.
Quả nhiên, trên mặt Tiểu Lam lộ ra biểu cảm kinh ngạc đến không thể tin được.
"Ngươi nói ngươi là Tiểu Oa, ngươi đã biến thành An Bình Công chúa?"
"Đúng vậy! Có một thần tiên tên là Trương Tú đã giẫm c.h.ế.t ta, sau đó tái sinh ta vào thân xác của An Bình!"
"… Thật không thể tin nổi."
"Đúng vậy, ta cũng thấy khó mà tin được."
Ta và Tiểu Lam – một người, một ếch – cứ thế ngồi bên bờ nước trò chuyện một cách đầy tự nhiên.
Cảnh tượng này hẳn là có chút kỳ quái. Nếu không từng làm ếch, ta chắc chắn sẽ không thể hiểu được tiếng kêu của ếch.
Hôm ấy, chúng ta nói chuyện rất lâu. Ta, như thường lệ, thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện lớn nhỏ.
Tiểu Lam vẫn như ngày nào, kiên nhẫn lắng nghe.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cho đến khi trời sẩm tối, có đội thị vệ tuần tra đến hồ Bồng Lai, nghe thấy tiếng động bên bờ nước, bèn lớn tiếng hỏi: "Ai ở đó?!"
Ta vội vàng lên bờ, giận dữ quát lại: "Là ta! Cút ngay!"
Đuổi đội thị vệ tuần tra đi, ta quay trở lại hồ nước, nhưng trên tán lá sen đã chẳng còn thấy bóng dáng Tiểu Lam đâu nữa.
Hắn biến mất.
Ta đoán hắn đã lẩn trốn xuống nước, liền lo lắng gọi: "Tiểu Lam! Tiểu Lam…"
Thế nhưng, Tiểu Lam không xuất hiện lại.
Ta tiếp tục tìm kiếm Tiểu Lam suốt một lúc lâu, thậm chí còn lặn xuống nước.
Cuối cùng, khi không thể tìm thấy, ta đành lên bờ trong tình trạng ướt sũng vào lúc nửa đêm.
Sáng hôm sau, ta lại đến bờ hồ Bồng Lai, ngồi chờ Tiểu Lam xuất hiện.
Đến giữa trưa, cuối cùng ta cũng nhìn thấy hắn.
Nhìn con ếch đang ngồi trên tán lá sen khô, ta tức giận nói: "Sao ngươi không chào ta một tiếng mà đã rời đi! Làm ta tìm ngươi cả đêm!"
Tiểu Lam thở dài, bất đắc dĩ đáp: "Từ khi Thục Chiêu Nghi bị mờ mắt, hoàng cung bắt đầu chiến dịch diệt trừ côn trùng, đặc biệt là ếch. Nếu bị thị vệ phát hiện, chắc chắn không có đường sống."
Ta vốn đã biết ngay cả Phượng Hoàn Điện cũng bị rải bột diêm, sao lại không hiểu được tình cảnh hiện tại của Tiểu Lam.
Nhưng ta đã tự phụ mà nghĩ rằng, với thân phận hiện giờ, ta có thể bảo vệ hắn.
Ta quên mất rằng, một con ếch từng trải qua hiểm nguy sẽ luôn giữ sự cảnh giác cao độ.
Ta vừa hối hận, vừa áy náy, buồn bã nói: "Xin lỗi, Tiểu Lam, là ta đã hại các ngươi."