• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Đồ lái xe nhìn không chớp mắt.

Lương Tỳ cả buổi muốn nói lại thôi, nhịn không được nói: “Có phải cậu xem thường xử nam không?”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ cho là mình đoán trúng, không vui phàn nàn: “Từ khi thích cậu, nhìn ai tôi cũng không cứng được, cậu cho rằng tôi muốn cả ngày nhìn hình cậu quay tay sao?”

Bách Đồ: “… Trách tôi sao?”

“Đúng vậy!” Lương Tỳ lại rất nghiêm túc gật đầu, nói tiếp, “Tôi biết có một số người không thích làm cùng người không có kinh nghiệm, nhưng đổi góc độ nghĩ lại, cậu dạy tôi cũng rất có cảm giác đó… Dù sao tôi cảm thấy rất có tình thú.”

Bách Đồ nghẹn một búng máu ngay cổ họng.

Lương Tỳ hạ giọng, có chút nịnh nọt nói: “Aiz, Bách Đồ, bằng không thì chúng ta thương lượng đi, thỉnh thoảng thay đổi được hay không? Ở trên hoài cũng chán.”

Sắc mặt Bách Đồ trở nên có chút khó coi.

Lương Tỳ chớp mắt mấy cái, vò đã mẻ lại sứt, sửa lời nói: “Được rồi được rồi, cậu vui là được rồi, không đổi không đổi.”

Bàn tay Bách Đồ để trên vô-lăng dùng sức, khóe mắt lặng lẽ nhìn nửa mặt Lương Tỳ, thấy bộ dạng anh vừa bất đắc dĩ lại vừa ẩn nhẫn, tâm tình đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Đến dưới chung cư, Bách Đồ chậm rãi đỗ xe.

Lương Tỳ một đường suy nghĩ cảnh tượng sắp phát sinh cua đồng đêm nay, nhưng có vẻ như nghĩ tới điều gì không nên nghĩ, cả gương mặt biến thành màu xanh, ánh mắt lập loè nói: “Đi chỗ của cậu hay chỗ của tôi?”

Bách Đồ vờ bình tĩnh nói: “Anh bị thương, tôi cũng rất mệt, nên trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Lương Tỳ phỏng đoán: “Ý cậu là chuyển qua ngày mai?”

Bách Đồ: “…” Từ chỗ nào mà hiểu thành ngày mai?

Lương Tỳ giống như tráng sĩ chặt tay: “Cắt hay chém dùng sao cũng là một đao, cậu chém cho tôi thống khoái a!”

Bách Đồ tháo dây an toàn ra, lảng tránh nói: “Tôi ngủ không ngon đầu rất đau, thật sự không muốn.”

Lương Tỳ thấy cậu muốn xuống xe, cũng vội cởi dây an toàn, nhưng càng gấp càng rối, tay trái anh còn đang treo trên cổ, tay phải dùng sức nhưng cũng không biết không đúng chỗ nào, dù sao cũng là loay hoay không tháo được.

Bách Đồ nhìn không được nữa, hơi nghiêng người giúp anh ấn nút xuống, tháo dây an toàn ra.

Lương Tỳ ngửi được mùi hương trên người cậu, có chút tâm viên ý mãn, nói: “Bách Đồ, có thể hôn một cái không?”.

Bách Đồ phản xạ có điều kiện muốn từ chối, nhưng nhìn đôi mắt trông mong lấy lòng kia, ma xui quỷ khiến lại mềm lòng, gắng gượng nói: “Chỉ một cái.”

Cậu nhớ rõ cái hôn đằng sau hậu trường lễ trao giải của Lương Tỳ, chỉ là môi chạm môi, hôn xong còn làm một bộ dạng giống như mình rất hời.

Cậu cho rằng Lương Tỳ nói “Hôn một cái” là hôn giống như vậy.

Ai ngờ Lương Tỳ một bước lại muốn tiến thêm một thước, ban đầu lúc nhích lại gần vẫn chỉ là môi chạm môi, Bách Đồ còn rất thản nhiên đấy, không đợi cậu thản nhiên xong, Lương Tỳ đã duỗi đầu lưỡi ra.

Cậu mở to hai mắt, lập tức muốn né tránh, tay phải Lương Tỳ không tháo được dây an toàn lúc này lại giống như rađa được khởi động, một chưởng đè lên vai cậu, cả người cũng áp lên.

Bách Đồ bị ép dồn về sau, phần lưng chống đỡ trên cửa sổ xe, đầu lưỡi bị Lương Tỳ vừa mút vừa liếm, da đầu có chút run lên.

Lương Tỳ từ nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm hôn trở nên dị thường hung mãnh, quả thật hận không thể đem đầu lưỡi Bách Đồ cắn đứt hơn một nửa.

Bách Đồ đã quá lâu không có cùng ai có cử chi thân mật như vậy, nhất thời không biết làm sao.

Tay phải Lương Tỳ từ trên vai cậu trượt xuống dưới một chút, phủ lên ngực của cậu bắt đầu động.

Bách Đồ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, dùng sức đẩy Lương Tỳ trở lại ghế phó.

Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng đèn đường mờ nhạt của chung cư, bọn họ có thể thấy nhau nhưng không thấy rõ biểu cảm, bên tai lại có thể nghe được tiếng thở dốc của đối phương.

Bách Đồ khó thở, cảm giác Lương Tỳ đã đến.

“Đây chẳng lẽ là nụ hôn đầu của anh?” Bách Đồ ngữ khí không rõ hỏi.

Lương Tỳ trung thực đáp: “Đương nhiên không phải.”

Bách Đồ theo kỹ xảo của anh cũng biết chắc không phải, không hiểu tại sao có chút không vui.

“Thời kỳ trưởng thành, tôi từng hôn con gái.” Lương Tỳ nói, “Về sau phát hiện có thể mình là gay, bất quá còn chưa xác định chắc chắn đã gặp được cậu, bị cậu làm cho thần hồn điên đảo, cũng chẳng quan tâm là gay hay không gay nữa.”

Bách Đồ không nói chuyện, lấy ngón tay chùi nước miếng bên khóe miệng, cũng không biết là nước miếng của ai, trên mặt lập tức nóng lên, thấp giọng nói: “Tôi không có tốt như anh nghĩ.”

Lương Tỳ không nhìn thấy nét mặt của cậu, bất đắc dĩ nói: “Bách Đồ, tôi thích cậu mười năm, đã sớm không thích được người khác rồi.”

Bách Đồ trầm mặc một lát, đẩy cửa xe đi xuống.

Lương Tỳ không biết cậu nghĩ gì, nhưng không được đáp lại cũng có hơi thất vọng, chút lửa nóng vì nụ môi vừa rồi cũng bị dập tắt không ít.

Bách Đồ bước vào thang máy, ấn nút “19” và “22”.

Lương Tỳ càng thêm thất vọng, thở dài: “Tôi đã không để ý rồi, cậu sao còn ghét bỏ tôi như vậy?”

Bách Đồ bị anh nói càng thêm chột dạ xấu hổ, nói: “Tôi không có ghét anh.”

Lương Tỳ nhìn cậu nói: “Không ghét thì ngủ với tôi.”

Bách Đồ: “…” Ngủ ngủ cái đầu anh.

Thang máy đến tầng 19, Bách Đồ nhanh bước rời khỏi, cậu cho rằng Lương Tỳ nhìn cậu như vậy cũng nên hiểu ý, ít nhất nên tạm biết khó mà lui.

Lương Tỳ lại không chút do dự đi ra theo.

Đứng trước cửa nhà, Cầu Cầu nghe được động tĩnh bên ngoài, ở bên trong sủa ăng ẳng.

Bách Đồ chỉ bấm mật mã mà cảm thấy ngón tay như đeo 20kg tạ, ấn cả buổi mới ấn được có hai số.

Lương Tỳ đứng ở phía sau cậu, buồn bã nói: “Chưa từng thấy số 1 nào như cậu, tiểu 0 đã đưa tới cửa mà cậu còn không muốn.”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ càng cảm thấy suy đoán của mình có lý, bước lên trước đụng đụng, cố ý thổi hơi phần gáy Bách Đồ, thấp giọng nói: “Tôi nói, không phải là cậu lừa tôi đó chứ? Cậu kỳ thật không phải là 1?”

Bách Đồ cứng đờ.

Thời gian quá dài lại không bấm hết mật mã, cửa vang lên tiếng tích tích.

Lương Tỳ nheo mắt lại, giờ khắc này giống như Sherlock Homles phụ thể, nói: “Cậu chính là muốn dọa tôi lùi bước, mới nói cậu ở trên, không ngờ tôi lại đồng ý, hiện tại cậu cũng không biết làm thế nào mới tốt, bởi vì cậu căn bản vốn không biết.”

Bách Đồ bị vạch trần có chút xấu hổ, nhanh chóng nhập mật mã, đẩy cửa đi vào, trở tay muốn đóng cửa.

Lương Tỳ giả vờ giả vịt la: “Tay!”

Động tác Bách Đồ đóng cửa đột nhiên dừng lại, Lương Tỳ theo kẽ hở cửa lách đi vào bên trong.

Bách Đồ: “…”

Cầu Cầu vui vẻ lắc lắc đuôi mừng hai người trở về, nhưng tiếc là hiện tại không có ai để ý tới nó.

Lương Tỳ cười có chút đắc ý: “Cậu thiếu chút nữa lừa được tôi rồi.”

Bách Đồ cố gắng giữ bình tĩnh, cố tình nói mấy lời rất khó nghe, nói: “Cho dù anh đoán đúng, cũng là do tôi không thích anh nên mới từ chối, anh tự hiểu lấy, đừng tiếp tục dây dưa với tôi, đi ra ngoài!”

Dáng vẻ tươi cười của Lương Tỳ quả nhiên thối lui, bất quá anh rất nhanh lại nói: “Nếu ngày hôm qua cậu nói những lời này tôi có khả năng sẽ đi, hiện tại thì không.”

Bách Đồ cả giận nói: “Anh còn như vậy, tôi sẽ không khách khí với anh.”

Lương Tỳ chơi xấu: “Vậy cậu đánh tôi đi a, tôi mới không sợ cậu đánh, ngón tay còn bị cậu bẻ gãy rồi.”

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ bước một bước dài tới phía trước, nói: “Bằng không thì cậu báo cảnh sát nói tôi giở trò lưu manh, dù sao tôi cũng không sợ mất mặt, tôi thích mất mặt vì cậu.”

Bách Đồ cố gắng nhẫn nại nghĩ cách lui về phía sau, nghĩ thầm không thể sợ hãi, nói: “Lương Tỳ, yêu đương là chuyện của hai người, chỉ có mình anh nhiệt tình thì làm được cái gì? Một nam nhân bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì nữa? Tôi nói không thích anh chính là không thích anh…”

Lương Tỳ cắt lời cậu: “Cậu đã đáp ứng rồi, lật lọng là việc mà nam nhân làm sao?”

Bách Đồ bị anh nói đúng không nói thêm được gì nữa, càng hối hận không nên tìm chết như vậy.

Lương Tỳ một lần nữa cười rộ lên, đắc chí nói: “Bách Đồ, dù sao cậu sớm hay muộn cũng sẽ yêu tôi, đừng vùng vẫy, vô dụng thôi.”

Bách Đồ trừng anh: “Tôi nói tôi đã có người mình thích.”

Lương Tỳ cau mày nói: “Chính miệng cậu nói, hắn đã có bạn trai, cậu và hắn cũng đã sớm không còn gì rồi. Tôi sẽ không nhìn lầm, cậu không có khả năng làm hòa với tên vương bát đản kia, thời điểm tôi chưa xuất hiện đã không, hiện tại có tôi xuất hiện sẽ càng không, tôi mới là nam nhân thích hợp nhất của cậu.”

Bách Đồ giật mình, mạnh miệng nói: “Tôi không phải người như anh nghĩ, loại xử nam như anh căn bản không hợp với tôi.”

Lương Tỳ liếm môi dưới, nói: “Cậu còn chưa thử qua, làm sao biết?”

Anh lại bước lên hai bước, Bách Đồ lần này không nhịn được, vội vàng lui về phía sau, vừa nói: “Anh làm gì?”

Kỳ thật một tay Lương Tỳ bị thương, nếu hai người thực sự động thủ, khả năng Bách Đồ đánh anh một trận tơi bời rất cao, nhưng Bách Đồ đang chột dạ vô cùng, hiện tại Lương Tỳ cậy mạnh một chút là cậu đã nhát rồi.

Cầu Cầu ngồi dưới đất nhìn hai người bọn họ, biểu cảm giống như đang xem trò vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK