• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng 1902, Bách Đồ đem tấm chăn Lương Tỳ trải dưới đất cuộn lại, định bỏ vào trong tủ, vừa mở tủ ra thì thấy cái chăn hồng nhạt dự phòng kia.

Cậu giật mình trong chốc lát, mới chậm rãi cất chăn đóng cửa tủ.

Mặc dù cho tới bây giờ, cậu vẫn cảm thấy Lương Tỳ không phải loại hình cậu thích, cậu thích kiểu nam nhân tính tình có phẩm chất riêng, ví dụ như chính chắn, lý tính, cơ trí, bình tĩnh, hoàn toàn là kiểu trái ngược với Lương Tỳ. Lương Tỳ chẳng những miệng tiện da mặt dày, còn thêm tự kỷ hay nói nhảm… Chỉ liệt kê ra mấy điểm này, đã là loại hình Bách Đồ phản cảm nhất.

Nhưng Lương Tỳ thích cậu, chỉ cần điểm này, Bách Đồ không thể chán ghét anh được.

Từ trước đến giờ chưa có một ai thích cậu đơn thuần như vậy, mười năm như một ngày, không thích qua người khác, chưa từng có tình nhân, đã 30 tuổi còn là một xử nam. Chỉ nhìn poster cậu thủ dâm, còn dán hình cậu lên búp bê tình dục ý dâm, hành vi thô tục như vậy, lại bởi vì làm suốt mười năm mà hiện ra sự thâm tình kỳ lạ. ( ….:v)

Đương nhiên, nếu như Lương Tỳ lớn lên không được khuôn mặt như vậy, Bách Đồ chỉ nghe kể mấy hành vi trên thôi đã muốn động thủ đánh anh.

Lương Tỳ kỳ thật rất ngay thẳng, dù miệng của anh tiện, mặt dày lại hay nói nhảm, nhưng Bách Đồ ngẫu nhiên cũng cảm thấy rất thú vị.

30 tuổi xử nam này là đối tượng yêu đương rất tốt, Bách Đồ cũng muốn cùng anh cứ như vậy một chỗ.

Nếu như anh không thời thời khắc khắc muốn lấy thân phá thân.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lương Tỳ ăn diện một phen, tinh thần sảng khoái dắt Elise đi ra ngoài.

Anh về nhà đã suy nghĩ nghiêm túc một đêm, cảm thấy tối hôm qua sở dĩ sẽ bị đuổi ra mấu chốt là ở chỗ, lá gan của an vẫn chưa đủ lớn, da mặt không đủ dày, vẫn là nên tiếp tục cố gắng không ngừng.

Từ thành quả anh có được cho đến bây giờ nói lên một việc, nam thần rất sợ quấn lang, nhất là con lang lớn lên còn đẹp trai như anh, tiếp tục ưỡn gương mặt anh tuấn ra để quấn lấy chính là phương pháp đúng nhất.

Giấc ngủ Bách Đồ gần đây không đủ chất lượng, tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ còn bị chuông cửa đánh thức bực tức nghẹn một bụng, kéo cao chăn che kín đầu giả bộ như không nghe thấy.

Cái tên suốt ngày quấy nhiễu giấc ngủ của cậu, ngoại trừ Lương Tỳ không còn người nào khác.

Cầu Cầu thấy papa nó không có ý rời giường, ngồi ở cửa trước ủy khuất rầm rì.

Lương Tỳ ấn chuông cửa mấy lần, từ đầu đến cuối lại không được đáp lại, Elise cao lãnh cũng bắt đầu có chút sốt ruột, nâng chân trước lên nhẹ nhàng gãi gãi cửa chống trộm.

Cầu Cầu nghe được, giống như uống phải máu gà bắt đầu sủa gâu gâu, trong nháy mắt phảng phất cảm thấy như mình là chú chó thảm nhất trên đời, giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị cửa chống trộm ngăn cách ở hai không gian.

Lương Tỳ sợ Bách Đồ phiền, không dám nhấn chuông nữa, nhưng lại không cam lòng đi như vậy, nghĩ thầm Bách Đồ chắc chắn sẽ dẫn Cầu Cầu ra, liền dứt khoát đứng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.

Anh không treo dây tay trái nữa, dây cổ Elise được quấn trên tay phải, cúi đầu thấy bàn phím trên cửa, nhớ tới mật mã lần trước Bách Đồ nói với anh, hiện tại chắc đã đổi rồi, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ dãy số kia nên tiện tay ấn mấy số.

Tích — Cửa lại có thể mở ra!

Bách Đồ bị tiếng sủa của Cầu Cầu ầm ĩ rốt cuộc không ngủ được nữa, mơ màng ngồi dậy, muốn đi ra dỗ Cầu Cầu vài câu kêu nó chờ một chút.

Mới vừa đi tới phòng khách vị trí có thể thấy cửa, cậu ngây ngẩn cả người.

Người nào đó ở tầng 20 đang đứng bên ngoài trước cửa nhà cậu, vẻ mặt giống như trúng số độc đắc.

Cầu Cầu đã chạy ra ngoài, ở trên người Elise vừa ngửi vừa cọ, Elise lù lù bất động, nhìn cũng không thèm nhìn nó.

Bách Đồ: “…”

Lương Tỳ cười khan nói: “Tôi không phải cố ý, cậu tại sao không đổi mật mã?”

Bách Đồ có chút dại ra, cậu đã sớm quên chuyện đổi mật mã, hoặc là nói cậu căn bản sẽ không nghĩ tới sẽ cần đổi mật mã.

Lương Tỳ nhìn vẻ mặt của cậu cũng đoán được chân tướng, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, một phương diện Bách Đồ tín nhiệm anh như vậy rất đáng được vui sướng, nhưng ở một phương diện khác, Bách Đồ cư nhiên tín nhiệm anh như vậy… Nếu như anh sớm biết Bách Đồ không có đổi mật mã, nhất định không khống chế được nửa đêm mộng du xúc động bước vào.

Nghĩ là nghĩ như vậy, anh vẫn giải thích nói: “Thật sự không phải cố ý, cậu không mở cửa cho tôi, tôi định ở cửa chờ cậu, nhập mật mã là do nhàm chán nên nhập chơi, tôi tưởng cậu đã sớm đổi rồi, tôi thật sự không nghĩ nó có thể mở ra.”

Bách Đồ ngủ không đủ đại não có chút thiếu oxy, trong đầu trống rỗng, hơn nửa ngày mới tức giận nói: “Dù sao anh đã tay tiện mở rồi.”

Lương Tỳ mím môi cực kỳ ủy khuất, ở bên ngoài đóng cửa lại một lần nữa.

Bách Đồ: “…”

Không đợi cậu kịp phản ứng, chuông cửa lại vang lên.

Bách Đồ bây giờ nghe thấy tiếng chuông cửa đã đau đầu, không thể nhịn được nữa đi qua kéo cửa ra, giận dữ nói: “Anh muốn cái gì?”

Lương Tỳ càng ủy khuất: “Mở cũng không được, đóng lại cũng không được, cậu thật khó hầu hạ.”

Cầu Cầu và Elise ngồi song song một chỗ, đều ngẩng đầu nhìn Bách Đồ, hai đôi mắt nhỏ sáng lóng lánh, cái đuôi nịnh nọt lắc lư. Chúng ước chừng cũng đã nhìn ra, bây giờ nếu muốn được nhanh chóng đi ra ngoài chơi, mấu chốt là ở chỗ papa Cầu Cầu chứ không phải papa của Elise.

Bách Đồ không hiểu sao lại không giận được nữa, gãi gãi mái tóc lộn xộn, nói: “Hai đứa chờ một lát. Tôi rửa mặt đánh răng, còn phải thay quần áo.”

Lương Tỳ dùng sức gật đầu: “Được, tôi chờ cậu.”

Bách Đồ muốn đóng cửa, lại do dự, cau mày nói: “Vào trong đợi.”

Mắt Lương Tỳ so với Cầu Cầu và Elise còn muốn sáng hơn, miệng gần như muốn cong tới mang tai, nếu như phía sau anh có cái đuôi, hiện tại nhất định cũng không khác gì hai đồng loại còn lại không chút do dự lắc a lắc.

Bách Đồ: “…” Tại sao sáng sớm trước cửa nhà cậu lại có ba con cẩu đần.

Đối với Lương Tỳ tiên sinh mà nói, mỗi ngày dắt chó đi dạo là cuộc hẹn lãng mạn nhàn nhã, chỉ hận thời gian trôi qua quá nhanh.

Lúc dẫn theo hai đứa con chơi chán trở về, Lương Tỳ đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: “Aiz, cậu ngày mai phải đi xa nhà, để Cầu Cầu ở chỗ tôi đi, cậu yên tâm, hiện tại kỹ thuật nuôi chó của tôi rất tốt.”

Bách Đồ khẽ cúi đầu nhìn đường, nói: “Không cần, có người giúp tôi giữ nó rồi.”

Cậu không đề cập đến chuyện này, là vì trên tay Lương Tỳ có thương tích, dắt hai đứa đi ra ngoài rất bất tiện, hơn nữa… Cậu không muốn lại nhờ Lương Tỳ giúp đỡ.

Lương Tỳ lại kỳ quái hỏi: “Ý cậu là bác gái nuôi Kim Mao lầu trên? Tôi mấy hôm trước có gặp được, bác nói trong nhà có tình huống đặc biệt không thể nuôi chó, cả Kim Mao cũng phải đưa đi, sao có thể giúp cậu chăm Cầu Cầu?”

Bách Đồ hàm hồ nói: “Tôi không nói bác gái đó, tôi gởi nuôi Cầu Cầu ở chỗ khác.”

“Gởi nuôi ở đâu cũng không yên tâm bằng gởi cho tôi.” Lương Tỳ nói, “Tôi vừa quay xong show thực tế, bây giờ đang nghỉ ngơi, cậu đừng ngại sai vặt tôi, cậu càng sai tôi, tôi càng cao hứng, trước khi cậu trở về, tôi ở nhà toàn chức nuôi chó không có vấn đề gì.”

Bách Đồ đùn đẩy nói: “Thật sự không cần.”

Lương Tỳ có chút sốt ruột: “Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, đây chính là một trai một gái của hai ta, người làm cha như tôi còn ở đây, sao cậu có thể thả con mình ở nhà người khác?”

Bách Đồ 囧囧, nhịn không được nói: “Cầu Cầu là tôi nuôi lớn từ nhỏ, anh biết nó được mấy ngày?”

Lương Tỳ nghĩ nghĩ, cải chính: “Ah, vậy là cậu là papa chính, tôi là phụ.”

Bách Đồ: “…”

“Trong hộp này là đồ chơi của nó, nó thích chơi bóng, bóng chày và bóng bàn cách vài ngày rửa một lần, đừng dùng xà phòng rửa, chà sạch là được, gà hơi khóc [1] không cần rửa, Cầu Cầu không chơi nó.” Bách Đồ bỏ đồ của Cầu Cầu vào cái túi nhỏ, nói, “Xương hơi cũng đừng cho nó chơi nhiều, cắn nhiều không tốt, thẻ này là thẻ của tiệm thú cưng nó thường đến tắm rửa vệ sinh, nếu muốn đi anh nhớ gọi điện hẹn trước, tính tiền trực tiếp cà thẻ này là được, Elise cũng có thể dùng, bên trong còn hơn 3000 tệ, trong khoảng thời gian này hẳn là đủ dùng rồi. Hai túi thức ăn này anh cầm lên lầu đi, Cầu Cầu kén ăn, nhưng cũng đừng chỉ đút cho chó khác mà không đút cho nó, cho nên dù anh cho Elise ăn cái gì, nhớ cho nó một chút là được…”

Mỗi một câu cậu nói, Lương Tỳ gật đầu một cái, biểu lộ nghiêm túc như học sinh tiểu học.

Bách Đồ không yên lòng nói: “Anh nhớ hết không?”

“Đương nhiên nhớ hết.” Lương Tỳ tổng kết, “Đồ chơi phải rửa, không cho cắn xương hơi nhiều, tắm lông phải hẹn trước, không được cho ăn một mình.”

Bách Đồ gật gật đầu, lại xoay người lấy thêm đồ, nói: “Ở đây còn có chút đồ ăn vặt, anh cũng cầm lên đi… Anh làm gì!”

Lương Tỳ bay qua hun cái bẹp lên mặt cậu, xấu hổ nói: “Nhịn không được muốn hôn cậu, hình ảnh hai ta sống chung chân thật như vậy, tôi cảm thấy quá hạnh phúc.”

Bách Đồ trừng anh, nhưng ánh mắt kia nhìn xem lại không giống như đang tức giận.

Lương Tỳ được một tấc lại muốn tiến một thước, lại dán qua hôn một cái, Bách Đồ quả nhiên không né tránh, gương mặt mơ hồ có chút bất đắc dĩ. Lương Tỳ mở cờ trong bụng, lần này trực tiếp hôn lên môi Bách Đồ.

Anh một bên hôn, một bên hai tay vòng qua eo Bách Đồ, tay trái đột ngột bị Bách Đồ bắt lấy, anh cho rằng Bách Đồ không thích, liền có chút do dự. Nhưng Bách Đồ chỉ cẩn thận đem tay trái của anh kéo ra từ từ … Sợ anh không cẩn thận đụng phải miệng vết thương.

Lương Tỳ có chút kích động, Bách Đồ lần này xem như ngầm đồng ý rồi sao? Suy đoán này ngay lúc ngậm lấy đầu lưỡi Bách Đồ ngoài ý muốn được đáp lại rất nhỏ, được chứng thực rồi.

Hormone anh lập tức vọt thẳng lên đầu, hạnh phúc đến quá nhanh, tựa như lốc xoáy.

Bách Đồ quả thật là ngọt muốn chết.

Ánh nắng sớm chiếu vào từ cửa sổ sát trần, một phòng tươi đẹp.

.:.

Gà hơi khóc + Xương hơi cho chó gặm

45

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK