Bách Đồ là nghệ sĩ đầu tiên Chu Niệm Sâm dẫn dắt khi vào giới, lúc ấy cậu là một học sinh cao trung không chuyên không ai để ý tới Bách Đồ, càng không có ai coi trọng một đại diện newbie Chu Niệm Sâm.
Bách Đồ debut vẻn vẹn một năm đã đạt được thành tựu, đó không những là nền móng cho kiếp sống nghệ thuật sau này, mà còn là vì bảng kim bài của Chu Niệm Sâm ngày sau sẽ càng được tô đậm thêm, là truyền kỳ.
Mấy ngày sau là sinh nhật Bách Đồ, khi đó cậu đã ở lại Chu gia hơn 4 tháng, Giang Thư Lan cố ý làm một bàn đồ ăn phong phú, Chu Giang ba Chu Niệm Sâm cũng ở nhà, Chu gia ba miệng ăn cùng nhau chúc mừng Bách Đồ trưởng thành.
Tâm tình Chu Niệm Sâm vô cùng tốt, đêm đó uống rất nhiều, trước khi đi ngủ lôi kéo Bách Đồ, trong men say không ngừng nói kế hoạch tương lai với Bách Đồ, suy tính bao gồm hắn, cũng bao gồm cả Bách Đồ.
Bách Đồ nằm ở bên cạnh, nhìn gương mặt tuổi trẻ của Chu Niệm Sâm, cậu đêm nay cũng uống hơi nhiều, cảm thấy đầu có hơi choáng. Trong lúc hoa mắt, Chu Niệm Sâm dường như được bao bọc bởi một tầng hào quang, ánh sáng đó hoàn toàn đoạt đi ánh mắt và thần phách của cậu.
Cậu nghĩ, cậu thích người này, thật tốt.
Chu Niệm Sâm ngủ rất say, Bách Đồ nhẹ nhàng ngồi dậy, ái mộ và sùng bái nhìn gương mặt Chu Niệm Sâm lúc ngủ thật lâu.
Cậu ôm ấp tình cảm thuần khiết, nhịn không được lén hôn trộm Chu Niệm Sâm, chỉ là môi chạm má, cậu liền xấu hổ lui ra.
Ngoại trừ xấu hổ, cậu còn có chút khủng hoảng, làm loại chuyện này với Chu Niệm Sâm cũng cùng là con trai, dường như không đúng?
Nhưng thiếu niên vừa sa vào tình ái, cậu căn bản không biết làm sao.
Căn phòng nhỏ hẹp này khiến cho cậu không thở nổi, Chu Niệm Sâm gần trong gang tấc như đang nhắc nhở cậu, cậu vừa rồi đã làm ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cậu cẩn thận dè dặt nhảy xuống giường đi ra ngoài, muốn trở về phòng của mình, trong một khắc đóng cửa quay đầu lại, cậu thấy Chu Giang vẻ mặt kinh ngạc đứng đó.
Mấy ngày sau, hễ thấy Chu Giang là cậu khẩn trương cùng sợ hãi.
Khác với Giang Thư Lan, Chu Giang ngày thường rất nghiêm túc, ông bận rộn nhiều việc, cũng không thường nói chuyện, nam hài tử thời kỳ trưởng thành luôn có sự kính sợ với những trưởng bối như vậy, hơn nữa Bách Đồ còn bị ông bắt gặp chuyện đó, bản thân cảm thấy thẹn trước mặt chú Chu, hơn nữa người mình hôn trộm còn là con trai độc nhất của người ta, quả thực là đứa không biết xấu hổ, là thằng khốn vong ân phụ nghĩa.
Nhưng chuyện kế tiếp Chu Giang làm với cậu, đã khiến cậu phá vỡ toàn bộ nhận thức đối với “chú Chu”.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, buổi tối hôm đó Chu Niệm Sâm đi xã giao chưa trở về, Bách Đồ sắp tới kỳ thi Đại học nên muốn ôn bài, Giang Thư Lan sợ xem TV quấy rầy đến cậu, nên bà sang nhà chị gái xem chung.
Lúc Chu Giang gõ cửa bước vào, Bách Đồ còn tưởng rằng ông muốn hưng sư vấn tội, nhưng cậu rất nhanh đã phát hiện là không phải.
Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao một người nghiêm túc ít nói lại đột ngột thay đổi như chong chóng, tàn khốc lại khủng bố.
Bởi vì quá sợ hãi, đối với chi tiết đêm đó, cậu không nhớ rõ hoàn toàn, chỉ nhớ rõ Chu Giang ghé vào lỗ tai cậu không ngừng nói mấy lời kỳ quái.
“Lúc con vừa tới, ta đã muốn làm như vậy với con rồi, con quá đẹp…”
“Phản ứng của con thật đáng yêu, thích chú làm như vậy với con, đúng không?”
“Nói nhỏ thôi, muốn bị người ta nghe được sao?”
“Đồ tiểu biến thái dâm đãng, muốn được Niệm Sâm thao sao? Nó không thích đàn ông.”
“Ta mới biến thái? A, rõ ràng là con câu dẫn ta, tiểu yêu tinh!”
Hắn cách quần áo ở trên người Bách Đồ cao thấp vuốt ve thật lâu, lại thủy chung không có chính thức tiến vào thân thể Bách Đồ.
Lúc đó Bách Đồ cũng chưa hiểu, còn tưởng rằng ông bị lương tri dằn vặt buông tha mình. Về sau mấy lần mới phát hiện, có lẽ bởi vì vấn đề tuổi tác, Chu Giang đã đánh mất đi tính năng.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện gì đáng ăn mừng, bởi vì không thể dùng cách bình thường phát tiết, nên hắn chỉ có thể thông qua các phương pháp càng biến thái xử lý Bách Đồ, tay sờ đến đồ vật nào cũng có thể lấy ra dùng, hắn thường cố ý kích thích điểm mẫn cảm Bách Đồ lại không cho cậu bắn ra, từ biểu cảm thống khổ đến vặn vẹo của Bách Đồ, hắn tựa hồ có thể đạt được khoái cảm cực lớn.
Ba mẹ Bách Đồ đều ở nước ngoài, người duy nhất bên cạnh có thể xin giúp đỡ là Chu Niệm Sâm, nhưng cậu vẫn không có cách nào nói với Chu Niệm Sâm biết những chuyện này.
Cậu từng thử mở lời, nhưng một khi nhắc tới Chu Giang, ngoại trừ biểu hiện vô cùng sùng bái ba mình của Chu Niệm Sâm, thì chỉ có sùng bái và sùng bái, làm cho cậu chỉ có thể đem lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Cậu cũng không phải không muốn báo án, Chu Giang lại liên tục nói, hắn là bị cậu câu dẫn, nếu như bị người khác biết, chẳng những không có ai tin tưởng nghệ sĩ nhỏ như cậu, mà ngay cả Chu Niệm Sâm và Giang Thư Lan cũng sẽ không tha thứ cho cậu.
Một tên trên 50 tuổi, lặn lộn trong xã hội mấy chục năm để trưởng thành, muốn gây khó khăn cho một thiếu niên mới trưởng thành, một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, quả thực dễ như trở bàn tay.
Bách Đồ càng ngày càng gầy, sắc mặt cũng ngày càng tiều tụy, Giang Thư Lan và Chu Niệm Sâm còn tưởng là do cậu vừa quay phim vừa ôn bài nên quá mệt mỏi, một người cứ cách một ngày là nấu súp tẩm bổ cho cậu, còn người khác tận lực giảm bớt lượng công việc cho cậu.
Mỗi lần đối mặt với sự quan tâm của mẹ con họ, lại càng làm cho Bách Đồ không có biện pháp vạch trần Chu Giang.
Cậu bị Chu Giang ép buộc phát sinh quan hệ, duy trì gần ba tháng.
Kỳ thi Đại học vừa kết thúc, cậu lập tức nói muốn ra nước ngoài thăm ba mẹ, nhanh chóng chuyển khỏi Chu gia, sau khi khai giảng liền đến ở trường học.
Sau đó không đến một năm, Chu Giang đột nhiên trúng gió qua đời.
Bách Đồ nghĩ, ông trời đúng là có mắt, kẻ xấu nên bị báo ứng.
Không lâu sau đó, Chu Niệm Sâm lại bày tỏ với cậu, tình yêu cậu chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng tới.
Khi đó, cậu cho rằng chỉ cần Chu Niệm Sâm cũng yêu cậu, thì chuyện trước kia có thể xem như một tờ lịch xấu xí trong đời cậu.
Nhưng cậu rất nhanh đã mất đi Chu Niệm Sâm, mà nguyên nhân, chính là bởi vì trong mấy tháng Chu Giang ngược đãi, làm cho cậu có chướng ngại tâm lý, điểm mẫn cảm phía sau cũng bởi vì bị dụng cụ tổn thương, nên chỉ cần bị kích thích hệ thần kinh sẽ co rút.
Lần đầu tiên cậu và Chu Niệm Sâm thử ân ái, trực tiếp lên cơn sốc tại giường.
Cậu tự hỏi chuyện xấu duy nhất đã làm, chính là trong linh đường của Chu Giang cố ý nắm tay Chu Niệm Sâm, tính trẻ con lấy ngây thơ và thị uy để trả thù với di ảnh người chết.
“Đây có lẽ là báo ứng.” Bách Đồ gượng cười đau khổ, tự giễu nói, “Làm người không thể làm chuyện xấu, một chuyện cũng không được.”
Lương Tỳ nắm chặt tay cậu, thanh âm khô chát, thấp giọng nói: “Nói hưu nói vượn, anh còn làm chuyện xấu nhiều hơn, còn không phải vẫn gặp được em sao, cái rắm chứ báo ứng.”
“Anh gặp được em, vốn cũng không phải chuyện gì tốt.” Bách Đồ đẩy tay anh ra, sờ lên miệng vết thương đã lành của ngón út, cười khổ nói, “Đứt tay, hư hết mấy cái điện thoại, luôn gặp xui xẻo… Còn cả đời không thể phá thân.”
Lương Tỳ nhíu mày, ôn nhu nói: “Em còn nhắc làm gì, anh đã sớm nói anh không quan tâm.”
Bách Đồ bình tĩnh nhìn anh, chân thành nói: “Lương Tỳ, không phải em cố ý muốn gạt anh, chuyện này em chưa từng nói cho người khác biết, ngay cả bản thân cũng đã sắp quên.”
“Anh biết.” Câu này của Lương Tỳ ngược lại không phải an ủi cậu, nếu như Bách Đồ cứ luôn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, thì sẽ không phải tới mấy ngày nay mới bắt đầu có dị trạng, anh hỏi, “Cái gã bác sĩ biến thái mắt tam giác đó…” Anh đã nghĩ tới khả năng bết bát nhất.
“Em trước kia chưa từng gặp gã, có một lần, Chu… Hắn bỏ thuốc ngủ vào ly sữa dì pha cho em, đưa em tới bệnh viện, ngay trong phòng làm việc của hắn…” Bách Đồ khó chịu nỗi nói, “Em cũng không biết bị gã Dương Phong đó bắt gặp, ngày đó… em không được tỉnh táo…”
Lần đó Chu Giang trực ca đêm, từ 9 giờ tối đến rạng sáng ngày hôm sau, cậu một mực bị trói ở trên giường trong văn phòng Chu Giang, phía sau đút sex toy rung, phía trước lại bị vải quấn không thể bắn, mơ mơ màng màng nhịn đến hừng đông.
Nếu như không phải Dương Phong chủ động tới tìm cậu, cậu căn bản không biết đã từng bị người này bắt gặp.
Lương Tỳ ôm chặt cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, hàm răng lại không tiếng động cắn chặt, trong miệng toàn là mùi máu, nửa ngày sau mới nói: “Không sao, đều đã qua, quên đi.”
Bách Đồ nằm ở trên vai anh, nói khẽ: “Được.”
Lương Tỳ ở trên tóc mai cậu hôn một cái, thân mật nói: “Vợ, chúng ta về nhà.”
Bách Đồ “Ừ” một tiếng, vẻ tươi cười dần hiện lên, vành mắt so với vừa rồi càng đỏ hơn mấy phần.
Ông trời có mắt hay không cậu không biết, nhưng sau nghìn chuyện cậu có thể gặp được Lương Tỳ, đã là sự ban ơn lớn nhất.
Nói là về nhà, bọn họ lại không ai làm, chỉ duy trì tư thái dựa sát vào nhau ôm thân mật, lâu đến mức giống như muốn khảm vào trong thân thể của nhau.
Hồi lâu sau, điện thoại rung rung, Bách Đồ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đẩy Lương Tỳ ra, vội vã lấy điện thoại, nói: “Không xong, em hẹn người ta 10 giờ gặp mặt.”
Lương Tỳ có chút khó chịu, hỏi: “Hẹn ai?”
Ngón tay Bách Đồ đặt ở trên màn hình dừng lại, nâng mắt nhìn Lương Tỳ, có chút xấu hổ kỳ lạ, nói: “Bác sĩ tâm lý.”
Đưa Bách Đồ đến phòng khám tâm lý, Lương Tỳ nhìn bảng hiệu viết tên bác sĩ “Diệp Tĩnh”, anh từng nghe qua cái tên này, thường xuất hiện trên TV, học vị tiến sĩ tâm lý trường Đại học Stanford, nghe nói là một trong các bác sĩ tâm lý trị liệu có uy quyền nhất trong nước.
Vừa rồi trên đường tới đây, anh không dám hỏi Bách Đồ rốt cục có vấn đề tâm lý gì, mơ hồ đoán được Bách Đồ có thể là muốn trị liệu… Vấn đề kia.
Theo lý thuyết Lương Tỳ phải vui mừng, nhưng anh lại hoàn toàn không vui nỗi.
Mấy hôm nay nửa đêm Bách Đồ cứ bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, nguyên nhân chính là vì tiếp nhận trị liệu không tốt. Nếu phải khổ cực như vậy, anh ngược lại tình nguyện hai người cả đời này không thể phá thân, dù sao cũng xứng đáng.
Bách Đồ và bác sĩ Diệp hẹn khám khoảng 3 tiếng, Lương Tỳ không có chuyện gì làm nên an vị ở phòng chờ đợi vợ.
Anh nghĩ lát nữa trị liệu xong phải gặp vị bác sĩ đó, hỏi thăm xem có phương pháp trị liệu nào không quá cực khổ hay không, nếu không có coi như xong, cùng lắm thì không trị nữa.
Đợi một lúc nữa, anh lại muốn làm thêm một chuyện khác, lấy điện thoại ra gọi cho một thuộc hạ phụ trách bất động sản, là cánh tay phải đắc lực của ba anh, hỏi: “Có cách nào hợp pháp bới sạch phần mộ một người không?”