“Bọn Tiểu Hải muốn leo núi, vừa lúc tôi không có việc gì thì cùng đi thôi.” Ngón tay Lâm Niên gõ nhẹ tay cầm, nhàn nhạt trả lời. Ngày hôm qua hai bên mới đánh nhau xong, hôm nay lại chạm mặt mà còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, xem ra đều là kỳ ba, bao gồm cả cậu.
Diêu Hằng liếc nhìn Lâm Niên, cười như không cười: “Lâm Niên, cậu đã là bạn của Mạch Thần nhà tôi, sau này khó tránh sẽ ở chung với nhau. Hôm nào có rảnh ra uống một ly đi, xem như nhận lỗi với cậu vì chuyện ngày hôm qua.” Tuy rằng miệng nói xin lỗi, nhưng trong câu chữ lại không nghe ra chút thành ý nào.
Lâm Niên cũng cười như không cười mà liếc gã, không có đồng ý ngay, Diêu Hằng có thể nói ra mấy lời này, chắc đêm qua Lương Mạch Thần đã dùng cả tâm hồn lẫn thân thể trấn an gã. Đời trước khi Lương Mạch Thần theo cậu, gã ta đã ở với Diêu Hằng, cậu biết chứ, nhưng khi đó cậu bị ma quỷ che mờ mắt nên vẫn cứ thích. Sau đó sự mê luyến không thể hiểu được kia chậm rãi bị sự phản bội đánh tan, cậu bắt đầu suy nghĩ lại, cậu yêu Lương Mạch Thần ư? Cậu không yêu, chỉ là đã từng thích mà thôi, thời khắc gặp nhau đó quá đẹp đẽ quá dịu dàng, cậu không thể không động lòng, sau đó không chịu thua trong xương cốt bị Diêu Hằng kích thích, mới tạo nên nhiều năm dây dưa của ba người. Kiếp này cậu có Tần Hướng Bắc, có bạn bè, có người thân, mà Lương Mạch Thần và Diêu Hằng với cậu mà nói bất quá chỉ là người qua đường, cậu không cần thiết vì bọn họ làm hỏng tâm tình của bản thân.
Tần Hướng Bắc khẽ mỉm cười xuống xe, con ngươi đen như mực lạnh nhạt không chút ý cười: “Ngại quá, Lâm Niên nhà tôi không uống rượu sợ là không thể hứa hẹn gì với Diêu thiếu gia, nhưng mà Diêu thiếu gia “thành tâm” xin lỗi như thế chúng tôi đã hiểu rõ. Ngày tháng sau này còn nhờ Diêu thiếu gia đừng chấp nhặt với Lâm Niên nhà tôi, nói cho cùng thì tuổi tác em ấy cũng nhỏ nhất trong các vị, tính tình thật thà lại không có tâm cơ gì, chung quy không so được với Lương Mạch Thần xinh đẹp thông minh. Vì em ấy không biết có vài người không nên cũng không thể kết bạn cho nên mới chọc ra mấy chuyện này, cũng may trải qua lần giáo huấn này, tôi nghĩ em ấy chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm đồng dạng. Diêu thiếu gia nghĩ thế nào?”
Một lời nói không nhẹ không nặng, mặt cũng không đổi sắc, nhưng nhìn như khiêm tốn chân thành bất đắc dĩ, kỳ thật từng câu từng chữ đều lộ ra châm chọc, luồng hơi thở cường thế không phù hợp tuổi quanh thân anh càng không thể bỏ qua. Giờ khắc này thuộc về Tần Hướng Bắc cao ngạo, một người khinh thường tất cả đã trở lại, tuy Lâm Niên cũng hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là muốn đấm đất cười ầm lên. Anh là người cao ngạo lạnh nhạt đấy Tần Hướng Bắc, rốt cuộc là anh không thích hai người này đến mức nào, người ta một câu Mạch Thần nhà tôi, anh phải một câu một cái châm chọc Diêu thiếu gia, một câu một cái Lâm Niên nhà tôi bênh vực người mình. Loại lời này sợ chỉ có Tần tinh phân ngẫu nhiên chạm dây như anh mới nói được, còn nói đến mặt không đổi sắc……
Nói trắng ra, người ở đây trừ Tống Thập Nhị trời sinh tính tình thật sự đơn thuần, đám người còn lại đều đã xoay chuyển cả ngàn suy nghĩ.
Mạc Tiểu Hải đỡ lấy tay cầm, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tần Hướng Bắc. Khanh Quốc Bối quay đầu nhìn sang anh, cố nín cười đến đến mức mặt nghẹn đỏ bừng.
Diêu Hằng bị chặn họng mặt đỏ lên, sau một lúc, lại tìm không thấy lời phản bác, thế là tiếp tục liếc sang Lâm Niên, ngoan độc lướt qua mắt trong giây lát.
“Lâm Niên, cậu ta là?” Nụ cười của Lương Mạch Thần cứng đờ trên mặt, kỳ thật ngày hôm qua gã ta đã muốn hỏi.
“Tần Hướng Bắc, bạn học cao trung của tôi, anh ấy không có ý gì khác, nói chuyện trước nay luôn thẳng thắng.” Làm đương sự Lâm Niên cũng đứng ra giảng hòa, chỉ tiếc cũng không có chút thành tâm.
Lương Mạch Thần ngơ ngác à một tiếng, lập tức nở nụ cười: “Thì ra là như vậy, thế cậu ta có thể đại biểu ý của cậu?”
“Có thể.” Dứt khoát lưu loát, không một chút do dự.
Đến đây Lương Mạch Thần hoàn toàn không thể cười nổi, một giây trước còn giải thích, giây sau dứt khoát thừa nhận như thế, ý của lời giải thích trên là gì, đùa chơi chút thôi?
Không khí bỗng nhiên bị đình trệ.
Tần Hướng Bắc từ trước đến nay luôn làm theo ý mình nên giống như không phát hiện, sắc mặt lạnh nhạt ngồi lại yên sau, một tay choàng qua bên hông Lâm Niên: “Chúng ta đi thôi.” Thả ra thông báo đơn giản nhất cường thế nhất.
“Ừ.” Lâm Niên đáp.
“Đợi đã……” Nghe Tần Hướng Bắc nói đi, người đàn ông mặc áo xanh bên người Diêu Hằng vẫn ôm tâm tính xem náo nhiệt cuối cùng cũng bước ra. Tần Hướng Bắc cậu cố ý, cậu muốn nhìn xem anh có đứng ra hay không. Chuyện hôm qua hắn vẫn chưa biết, nhưng trải qua mấy câu nói bóng nói gió vừa rồi của Tần Hướng Bắc, hắn ít nhiều gì cũng đoán được một ít. Nếu hiện tại còn không ra mặt, vậy người làm anh như hắn thật sự là đồ bỏ.
“Còn có việc?” Lâm Niên đánh giá người tới, người này cậu biết, hắn tên là Tô Minh Kỳ, người cùng vòng tròn với Diêu Hằng, đều là phú nhị đại xí nghiệp gia tộc, kiếp trước có qua lại vài lần, làm người rất không tệ nhưng có chút hoa tâm.
Tô Minh Kỳ lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ nói với cậu ta mấy câu, rất nhanh.” Nói xong, ánh mắt đã trực tiếp dừng trên người Tần Hướng Bắc: “Thằng nhóc này chính là Lâm Niên cậu nhờ anh tra?”
“Phải.”
Đơn giản một chữ đã chứng minh sở đoán Tô Minh Kỳ là thật, Tần Hướng Bắc quả nhiên là đang chờ hắn ra mặt: “Nghe nói mợ tìm cậu, muốn đưa cậu đi tham gia quân ngũ?” Mợ trong miệng Tô Minh Kỳ, chính là cô ruột của Tần Hướng Bắc, mẹ Kiều Cảnh. Tô Minh Kỳ lớn hơn Tần Hướng Bắc ba tuổi, khi còn nhỏ mỗi năm trải qua kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều ở thành phố Cẩm Dương, cũng xem như lớn lên cùng Tần Hướng Bắt. Nếu tính theo bối phận thì Tần Hướng Bắc còn phải gọi hắn một tiếng anh.
“Vâng, mấy ngày nữa sẽ đi.”
“Vậy cậu nói với hai bên kia thế nào?”
Hai bên này là chỉ mẹ và người em trai duy nhất của mẹ. Có lẽ nội tâm ba cảm thấy áy náy, vài năm trước đã đưa một nhà cậu nhỏ ra nước ngoài phát triển, nhưng cô dù làm thế nào cũng không chịu rời khỏi thành phố Cẩm Dương, dần dà ba cũng từ bỏ không khuyên nữa. Tần Hướng Bắc nhíu mày: “Em không có tiền gọi điện thoại nên không nghĩ sẽ nói, nếu không anh chi viện cho em?” Một là không cần thiết, hai là dù hoà giải hay không thì kết quả cũng giống nhau.
“Nô, đừng khóc than với anh, Kiều Đại Cảnh nói trong chúng ta chỉ có cậu là người có nhiều tiền riêng nhất, thật là hâm mộ chết anh.” Tô Minh Kỳ cười khúc khích, hắn là dạng người trong nhà cho bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, chưa bao giờ có thói quen tồn tiền.
“Một người khắc chết mẹ anh cũng muốn hâm mộ?” Tần Hướng Bắc mặt vô biểu tình liếc hắn, không muốn tiếp tục đề tài nhàm chán này, anh nâng cổ tay nhìn thời gian, bọn Lâm Niên đang chờ anh.
Thân hình Lâm Niên đột nhiên run lên, nửa híp mắt nhìn mặt cỏ ven đường bị ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, Tần Hướng Bắc nói rất tùy ý, cậu nghe đến đau lòng.
Tô Minh Kỳ thu hồi tươi cười, thở dài: “Lúc nào về thành phố Cẩm Dương? Trước khi đi, mang Lâm Niên đến nhà anh chơi một chuyến, anh nghe Kiều Đại Cảnh nói cậu ta là bạn tốt duy nhất của cậu.”
Tần Hướng Bắc nghĩ nghĩ: “Không cần, tối nay sẽ lên xe về Cẩm Dương…… Minh Kỳ, nếu anh biết Diêu Hằng, giúp em chuyển lời đến gã, nhà gã là bảo nhà em cũng thế, không ai cao quý hơn ai nên đừng có suy nghĩ ức hiếp, còn có sau này…… Chỉ sợ sau này phải phiền anh hỗ trợ chăm sóc.” Tô gia là xí nghiệp gia tộc, ở thành phố T có địa vị nhất định, nếu có Tô Minh Kỳ chiếu ứng, anh ít nhiều gì cũng có thể an tâm vài phần. Tuy không biết Lâm Niên có cần anh làm vậy hay không, nhưng hiện tại việc anh có thể làm vì Lâm Niên chỉ có cái này.
Tô Minh Kỳ hiểu rõ cười cười nhìn Lâm Niên: “Chuyện ngày hôm qua anh không biết, nhưng nếu hiện tại đã biết, sau này tự nhiên sẽ không để xảy ra lần nữa.”
“Cảm ơn.”
Tô Minh Kỳ vỗ mạnh bả vai anh: “Hướng bắc, nhìn cậu thay đổi, anh rất vui, đi ra biển mấy năm chắc chắn sẽ không tệ.”
Tần Hướng Bắc gật đầu, Lâm Niên có giấc mộng của Lâm Niên, anh cũng có mục tiêu của anh. Bọn họ là hai người đàn ông, không phải một nam một nữ, không thể nào mãi mãi ngọt ngấy dính như keo, tạm chia lìa chỉ là vì hạnh phúc tương lai. Bọn họ còn trẻ, còn có thời gian cả đời tới để ở cạnh nhau, anh tin mấy năm ngắn ngủn này sẽ không ảnh hưởng tình cảm giữa cả hai.
*
Trải qua việc vừa rồi, mọi người vừa đạp xe vừa trò chuyện, tốc độ chậm hơn rất nhiều, cũng vứt chuyện thi đấu lên chín tầng mây.
Lâm Niên buồn cười trêu ghẹo: “Thân thích nhà anh nhiều thật đấy, đến tận đây rồi mà còn có thể đụng mặt được.” Tô Minh Kỳ là thân thích với Tần Hướng Bắc, cái loại duyên phận gì đây?
“Nghiêm khắc mà nói Tô Minh Kỳ không tính nhà thân thích của anh, anh ta là người bên Kiều gia. Lần này là anh ta giúp anh tra ra trường của em, anh vừa đến trường em đã nghe thấy người ta bàn bán về em, nên lập tức đuổi qua.” Đây là lý do vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở hiện trường đánh nhau.
“Khó trách.” Lâm Niên hiểu rõ.
…………
“Sắp lên sườn núi, dừng lại để anh đạp cho.”
“Đừng có nói chuyện với em.” Lâm Niên nhíu mày, cậu muốn tập trung sức lực.
…………
“Còn sức đạp không?” Nhìn Lâm Niên thở hổn hển, Tần Hướng Bắc lo lắng.
…………
“Tức phụ nhi?”
“Câm miệng!” Mắt thấy sắp đến sườn núi dài cuối cùng, Lâm Niên hừ lạnh một tiếng, mông bỗng chốc rời khỏi yên xe, nghiêng người về phía trước, dùng sức lực bú sữa bắt đầu liều mình tăng lực hai chân, trong miệng còn không dừng kêu lên quái dị.
“Tiến lên!!!”
“Tần Hướng Bắc! Rất thích!”
“Tần tinh phân! Em lợi hại không!”
“A……”
Tần Hướng Bắc mặt đầy hắc tuyến ngồi ở phía sau, thật hận không thể một chân đá văng người nào đó ra, tiếc rằng anh luyến tiếc. Người đi bộ ven đường nhìn bộ dáng Lâm Niên đều nhịn không được hé miệng cười khẽ, nụ tươi kia cũng không có nửa điểm trào phúng. Người ta hay nói, tiếp xúc nhiều với thiên nhiên có thể làm lòng người cởi mở hơn, buông bỏ buồn phiền, đích xác như thế.
Núi Thanh Hoàng là một địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng, giá vé vào cửa không thấp, bọn Lâm Niên tới đây cũng không tính mua vé dạo núi Thanh Hoàng, mà là muốn leo Thang Ngàn Tầng miễn phí bên cạnh. Thang Ngàn Tầng, tên như nghĩa là bởi vì có một ngàn thềm đá nên được gọi như thế. Từ dưới thấp leo đến cao nhất không nhiều không ít vừa đủ một ngàn bậc thang, trên đó có ngôi chùa nghe nói rất linh nghiệm, cho nên phàm là người tới núi Thanh Hoàng du lịch, đều phải leo Thang Ngàn Tầng một lần.
Đoàn người thật vất vả mới đến được chân núi Thanh Hoàng, hai chân Lâm Niên đã nhũn ra đứng không vững, cậu thở hồng hộc, chọc bọn Tống Thập Nhị liên tục cười vang, Tần Hướng Bắc một tay dẫn xe một tay đỡ Lâm Niên.
Đi một lúc bọn họ cũng tìm được nơi đậu xe, Tần Hướng Bắc chạy đi mua mấy chai nước, thuận đường mua hai cục pin dự phòng với hai bao đựng hồ sơ, phòng trường hợp không đủ dùng, ở cái thời đại máy ảnh kỹ thuật số chưa xuất hiện này, camera phim cuộn vẫn thống nhất thị trường.
Dừng xe xong, bọn Tống Thập Nhị bắt đầu đi khắp nơi đánh giá, Lâm Niên ngồi trên xe không muốn động, lấy tay làm quạt không ngừng vẫy vẫy tạo gió, đến sức mở nắp chai cũng không có, vẫn là Tần Hướng Bắc hầu hạ từ từ uống xong nửa chai nước, lúc này mới thở đều và bắt đầu nhích người leo lên Thang Ngàn Tầng.
Một bậc, hai bậc, ba bậc……
Vừa đi vừa chụp ảnh, cũng không cảm thấy mệt, ven đường gặp được rất nhiều du khách đi xuống, trong tay cầm một cây gậy tre, còn hỏi bọn họ có cần không, một tệ một cây.
Lâm Niên vốn đang muốn bỏ tiền mua năm cái, ai ngờ Khanh Quốc Bối ở bên hừ một tiếng, nói câu là đàn ông, hơn nữa còn là một đám hán tử trẻ tuổi chống cái này cũng không chê mất mặt. Lâm Niên vừa nghe tức khắc gục đầu xuống, vẻ mặt khổ sở đáng thương nhìn Tần Hướng Bắc, tố chất thân thể của cậu yếu hơn so với người bình thường, Tần Hướng Bắc hiểu mà.
Ai ngờ Tần Hướng Bắc nhàn nhạt quét qua cậu, ánh mắt ý bảo không cần lo lắng tất cả đã có anh.
Lâm Niên ngoài cười nhưng trong không cười ha hả hai tiếng, đã có anh, vậy dứt khoát để cho anh kéo đi, dù sao cậu đi không nổi.
Lúc mặt trời đứng bóng, hai chân mọi người nhũn ra cuối cùng cũng đạp lên bậc đầu tiên của Thang Ngàn Tầng.
Bịch bịch bịch vài tiếng vang lên, mọi người ngã trái ngã phải ngồi la liệt dưới đất, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, chỉ có Tần Hướng Bắc đỡ hơn một chút, chỉ cong eo, hai tay đỡ đầu gối cúi người hơi thở dốc.
Người ngồi nghỉ ngơi trên đỉnh, bộ dáng đều y như bọn Lâm Niên. Chờ lúc đều đã khôi phục nhịp thở bình thường xong, cả đám tìm sạp mì ít khách, một người một chén mì xem như giải quyết giữa trưa, sau đó bắt đầu tham quan chùa thờ Bồ Tát. Lâm Niên không đi vào phía trong mà chỉ lắc lư ngoài điện, cậu cũng không phải người mê tín tin quỷ thần, nhưng sau khi trọng sinh, trong lòng ít nhiều có chút kiêng kị, vì thế nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, không dính vào là được.
Gần hai giờ chiều, mọi người liền thu dọn đồ đạc bắt đầu xuống núi, nếu nói lên núi là mệt, vậy xuống núi chính là vừa mệt lại thêm tra tấn, hai cái đùi không khống chế được run lẩy bẩy. Tống Thập Nhị sợ độ cao càng khoa trương hơn, không dám nhìn xuống không nói, toàn bộ quá trình xuống núi đều được Mạc Tiểu Hải cùng Khanh Quốc Bối kẹp chính giữa.
Trở về là Tần Hướng Bắc đạp xe, Lâm Niên xoa chân ngồi ở yên sau, lúc đạp xe lên núi, cậu đã mệt muốn chết, lúc này mặt trời chiếu rọi, gió mát phất qua, cậu bắt đầu lim dim ngáp dài. Hai tay cậu vòng qua eo Tần Hướng Bắc, dựa đầu vào lưng anh, nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực chậm rãi nhắm mắt lại.
“Tần Hướng Bắc, em muốn ngủ.”
“Ừ.” Tần Hướng Bắc một tay cầm lái, một tay nắm lấy bàn tay ở eo mình, bảo đảm người nào đó sẽ không ngã xuống xe khi ngủ.
Tư thế ái muội này của bọn họ ở trong mắt Mạc Tiểu Hải rất là quỷ dị, anh em bạn bè bình thường sẽ như vậy sao? Mạc Tiểu Hải khá hứng thú, túm Tống Thập Nhị tính moi vài cái tin bát quái, kết quả Tống Thập Nhị nghiêm túc nhìn hai người Tần Hướng Bắc hồi lâu, bình tĩnh lắc đầu: “Có gì không đúng đâu, bọn họ vẫn luôn như vậy đấy, lúc ở nhà Lâm Niên cả hai còn ôm nhau ngủ kìa.” Nghỉ hè năm ấy ở nhà Lâm Niên, cậu ta ngồi ở chỗ kia làm bài tập, Tần Hướng Bắc với Lâm Niên liền ôm nhau ngủ trưa, cậu ta đã nhìn quen rồi.
Mạc Tiểu Hải thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, ánh mắt nhìn về phía hai người Lâm Niên đã nâng lên tầm cúng bái, trắng trợn táo bạo như thế, Lâm Niên cậu ngưu X, không hổ là anh em của chúng ta.
Lâm Niên ngủ mê tất nhiên không biết, ấn tượng của mấy anh em tốt với cậu đã đổi mới từ đầu tới đuôi. Lúc cậu ngủ dậy đã về tới trường học, chỉ còn bốn giờ nữa là hai người phải lên xe, cậu bảo Tần Hướng Bắc về khách sạn chờ, cậu phải về phòng thu dọn hành lý, đây vốn là một quyết định lâm thời, cũng không có nhiều đồ cần mang, một bộ quần áo một vài quyển sách mà thôi. Trước khi đi, Tống Thập Nhị nói tối nay sẽ đi tiễn, cậu quyết đoán từ chối, mấy ngày sau đã trở về rồi đưa gì mà đưa, lại nói hôm nay đều mệt muốn chết, cậu không muốn bọn họ lại vì việc tư của cậu mà tới tới lui lui. Tùy tiện nói vài câu, cậu liền chạy đến khách sạn với Tần Hướng Bắc.
Lúc cậu vào khách sạn, Tần Hướng Bắc đã tắm xong đang thu dọn đồ đạc, Lâm Niên ném balo lên ghế, cả người thẳng tắp ngã vào trên giường, trong miệng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Thật là thoải mái.”
Hàng mi xinh đẹp của Tần Hướng Bắc hơi nhăn lại, đứng ở tại chỗ do dự hai giây, cuối cùng cũng đi qua, ngồi ở bên cạnh cậu giúp cậu đấm lưng xoa vai, cũng là lần đầu tiên mở miệng dỗ người: “Ngoan, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc sẽ tới giờ lên xe.” Quan trọng là một thân mồ hôi không tắm rửa, anh không chịu nổi.
Lâm Niên tùy hứng lắc đầu: “Mệt quá không muốn tắm, dù sao cũng phải ngồi xe, chờ về nhà lại tắm sau.”
“Lâm Niên.” Động tác trên tay dừng lại, giọng nói thanh nhuận cũng trầm đi vài phần.
Lâm Niên quay đầu lại, bất mãn trừng anh: “Thật không hiểu được ông trẻ như anh ghét bỏ em cái gì, em kém cỏi như vậy sao anh còn thích em.”
Tần Hướng Bắc rũ mắt, vẻ mặt cô đơn: “Thực xin lỗi, anh cảm thấy tắm rửa một cái sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Thấy thế, Lâm Niên tự sa ngã vùi đầu vào trong chăn, cậu tình nguyện Tần Hướng Bắc mặt không biểu cảm chứ đừng như vậy, đối mặt với Tần Hướng Bắc như vậy cậu rất vô lực, giống như bản thân làm ra chuyện gì thương tổn đến anh, sự thật cậu không có. Thế là khi hai người cãi nhau giằng co dù sao cũng phải có người lui bước trước, mà người này thường thường chính là cậu, ai kêu người ta là Tần đại gia hả.
“Muốn tắm anh giúp em tắm đi, em hết sức rồi.”
Tần Hướng Bắc nghe thế hàng mi dài nhẹ chớp, khóe miệng gợi lên một độ cung nhợt nhạt: “Được.” Vừa dứt lời lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn lật Lâm Niên qua.
Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Niên đã hối hận, cậu cứ có cảm giác cái từ kia Tần Hướng Bắc nói quá dứt khoát, giống như đã lập mưu thật lâu chờ giờ khắc này cậu tựa đưa đầu vào rọ, đang suy nghĩ nên tự mình bò dậy hay không, liền cảm giác JJ đột nhiên lạnh lẽo, quần đã bị Tần Hướng Bắc tuột xuống.
Theo bản năng dùng hai tay che khuất JJ, Lâm Niên tu quẫn vô cùng: “Ai phắc diu, Tần Hướng Bắc!”