• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tan học đã được một lúc lâu, Lâm Niên không biết Tần Hướng Bắc còn đợi cậu hay không, nhưng mà nếu đã đáp ứng, cậu vẫn quyết định đi đường vòng đến ban nhất một chuyến.

Phòng học to lớn rộng rãi sáng ngời, có vài bạn học đang ngồi im lặng đọc sách, mà mạt thân ảnh sạch sẽ kia cũng đang lẳng lặng ngồi cạnh cửa sổ, cây bút trong tay thường viết viết vẽ vẽ.

Ánh sáng ngày xuân xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào một bên mặt, trên người thiếu niên như đang phát sáng, lúc này thiếu niên ngày thường vốn lạnh lùng cao ngạo nháy mắt lại trở nên ôn hòa ấm áp.

Nhìn một màn này, Lâm Niên không biết vì sao âm trầm trong lòng thoáng chốc trở thành hư không, miệng cũng nở nụ cười nho nhỏ.

Ban nhất ở lầu một, Lâm Niên đảo một vòng, đến trước cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng gõ gõ: “Này, Tần Hướng Bắc, chỗ này, tôi ở đây này.” Gọi xong, Lâm Niên liền cảm giác cả người không được tự nhiên, cảm giác này rất kỳ quái, rất giống như bạn học nam ban A thích bạn học nữ ban B, hết tiết sẽ da mặt dày chạy tới tìm bạn nữ nói chuyện, mà bạn học nữ ban A tính cách trong trẻo lạnh lùng, đối với bạn nam vẫn không đáp không để ý, bạn nam bắt đầu biến đổi phương pháp lấy lòng.

Ầy, đầu cậu bị động kinh mới hẹn Tần Hướng Bắc đi cửa hàng sách, cái này có tính là biến thành lấy lòng không……

Ấy, càng nghĩ càng có gì đó không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là có điểm xuất phát, chẳng lẽ cậu thực sự có tư tâm gì đó mà bản thân cậu cũng chưa phát hiện?

Trong nháy mắt, Lâm Niên vô cùng oán hận sức tưởng tượng của mình.

Không biết khi nào thì Tần Hướng Bắc đã đi tới, nghiêm mặt nhìn cậu: “Sao bây giờ mới đến?” Anh ghét nhất nói chuyện với người trễ giờ và không giữ chữ tính, Lâm Niên nguyện ý làm bạn bè với anh, xác thật ngoài ý liệu của anh, nhưng không có nghĩa là anh sẽ mang ơn, dễ dàng tha thứ và nhượng bộ.

Tiếng nói lạnh nhạt mang theo chất vấn đột nhiên vang lên từ phía sau, Lâm Niên giống như mèo con bị giẫm đuôi, sợ tới mức nhảy dựng lên, sau đó tức giận rống lại: “Cậu đi đường không có tiếng sao?”

Tần Hướng Bắc mặt không chút thay đổi liếc cậu một cái, hai tay đút túi: “Đi thôi.”

Hai người sóng vai ra khỏi trường, Lâm Niên nghĩ nghĩ vẫn quyết định trước giải quyết vấn đề ấm no: “Tần Hướng Bắc, đi AA ăn cơm?”

Tần Hướng Bắc sửng sốt, hiển nhiên không phản ứng kịp: “AA?”

Lâm Niên đương nhiên biết một người nam nhân mà nói AA gì đó, không khỏi có chút buồn bực nhưng hiện tại cậu là một học sinh không có thu nhập, càng không có dư tiền nhàn rỗi đến phồng má mà giả làm người mập (*), ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ: “Ừm, ý là quán bình thường. Một ngày ba bữa thiếu một thứ cũng không được, cậu muốn ăn cái gì?”

(*) Không dư tiền đến mức rảnh rỗi giả làm người có tiền.

Tần Hướng Bắc nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không đói bụng, tôi đi cửa hàng sách chờ cậu.” Ngày hôm qua đã là một ngoại lệ, anh chỉ cần ăn đồ ăn bên ngoài thì bụng sẽ không thoải mái, hôm qua sau khi trở về, cả đêm chạy ba lượt vào buồng vệ sinh, hôm nay buổi sáng rời giường đầu còn hỗn loạn cả người không có khí lực, anh cũng không muốn chịu tội nữa.

Lâm Niên không đoán được anh sẽ nói như vậy, cậu đương nhiên không ngốc mà cho rằng Tần Hướng Bắc không có tiền, bất quá liên tưởng tình hình ăn cơm tối hôm qua cũng không thèm khuyên bảo, dù sao không ăn một hai bữa cũng sẽ không chết, nói vài câu hai người liền tách ra, một người đi về phía trước, một người xoay vào quán nhỏ ven đường.

Đợi khi Lâm Niên đến cửa hàng sách, nhìn cái ghế đặt bên cạnh Tần Hướng Bắc, khóe miệng không tự giác giơ lên, người này kỳ thật không phải không biết quan tâm đến người khác đâu.

Lâm Niên đặt mông ngồi xuống, cầm lấy cuốn sách ngày thường thích xem, kết quả hôm nay làm sao cũng không tĩnh tâm được, một tờ lại một tờ lật kêu ào ào.

Tần Hướng Bắc cuối cùng bị cậu làm ồn chịu không được, ngẩng đầu lạnh giọng hỏi: “Bánh Trôi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Niên bất đắc dĩ tà tà liếc mắt nhìn anh, thở dài khép lại sách: “Thầy Đới mời phụ huynh của tôi đến trường, cậu nói tôi nên mời hay không? Vấn đề là tôi vốn không muốn mời.”

Tần Hướng Bắc hơi hơi nhăn mày: “Chuyện ngày hôm qua thầy đã biết?”

Lâm Niên đáp: “Ừm, vừa rồi còn giáo huấn tôi đến không muốn ngừng.”

“Vậy sao cậu không muốn mời phụ huynh đến trường?” Tần Hướng Bắc chần chờ hỏi, anh chưa bao giờ bị mời phụ huynh đương nhiên không hiểu phiền não của Lâm Niên, bởi vì có chuyện gì thầy đều liên hệ với cô, anh vốn không cần quan tâm mấy cái này.

Đây không phải là câu hỏi ngu ngốc sao? Đang êm đẹp ai muốn bị mời phụ huynh, mất mặt là nhỏ, làm phụ huynh lo lắng về nhà bị mắng mới là lớn. Lâm Niên lắc lắc đầu, không có nói.

Nguyên buổi chiều ở trên lớp Lâm Niên đều không yên lòng, trong lòng đem tất cả tình huống sau khi ba đến thì như thế nào, hoặc là có biện pháp nào có thể làm ba không đến trường liệt kê ra hết. Mà nan đề phức tạp ban ngày của cậu sau khi tan học lại được giải quyết, người giúp cậu không phải ai khác đúng là Tần Hướng Bắc, biểu ca(*) Tần Hướng Bắc tới đón anh về, trùng hợp bạn biểu ca của anh cũng ở trên xe nên Tần Hướng Bắc nhờ người nọ giả mạo đường ca(*) của Lâm Niên.

(*) Biểu ca = anh họ bên ngoại

(*) Đường ca = anh họ bên nội

Lâm Niên làm sao cũng không nghĩ đến Tần Hướng Bắc sẽ ra mặt hỗ trợ, cho nên khi Tần Hướng Bắc tìm cậu, cậu mặc dù kinh ngạc nhưng không có một tia do dự, ngay lập tức đồng ý với quyết định này, bởi vì so với việc làm ba lo lắng khổ sở thì việc chịu thêm phần nhân tình cậu càng nguyện ý.

Vì thế sau khi việc này qua đi, suy nghĩ của Lâm Niên đối với Tần Hướng Bắc đổi mới thật lớn.

*

Từng ngày từng ngày đi qua, trước ngày tế tổ anh em Lâm gia với em gái vẫn chưa trở về, thậm chí cũng không gọi điện thoại nhắn nhủ một câu. Tuy rằng sớm đã đoán được loại kết cục này, nhưng khi sự thật xảy ra trước mắt, Lâm Minh Thanh vẫn nhịn không được thở dài, cũng yên lặng lấy thêm ba phân tiền, tiền đó vốn tính đợi mạch môn quý này bán đi thì mua cái điện thoại nhưng hiện tại lại dùng vào việc này, xem ra không thể mua rồi. Về phần tiền tín dụng trong xã, học phí, sinh hoạt phí của Lâm Niên tuyệt đối không thể động, Lâm Minh Thanh lại thở dài, thầm nghĩ thừa dịp hiện tại thân thể còn tốt phải tiếp tục kiếm thêm tiền.

Nghi thức tế tổ, xướng tuồng, uống rượu diễn ra, Bình An bá vô cùng náo nhiệt vượt qua ba ngày. Chỉ tiếc tế tổ năm nay ngày không trùng vào hai ngày nghỉ, cho nên đám người Lâm Niên vẫn phải đến trường, chỉ có đợi buổi tối sau khi tan học trở về mới vui vẻ chơi một hồi, chơi đến muốn điên luôn, Lâm Niên mặc bộ đồ diễn đi lên sân khấu thanh thanh cổ họng xướng lên, làm các chú bác gác đêm trong thôn đều hô to so với tiếng giết heo ban ngày còn dễ nghe hơn, mọi người nghe xong đập bàn cười to.

Lúc này trước khi mùa hè đến, phòng chơi game trên máy tính đầu tiên cạnh bên trường được mở, cũng trở thành một trong những nơi được bàn luận và náo nhiệt nhất.

Khi đó, máy tính không gọi là máy tính, mà gọi là PC, hoặc là vi cơ.

Khi đó, máy tính cũng không thông dụng, thậm chí có một bộ phận sinh viên còn chưa từng nghe qua, lại càng không biết máy tính này có ích lợi gì.

Khi đó, một cái máy tính tiện nghi đều hơn một vạn, tương đương với giá TV 21 inch.

Khi đó, cũng không có internet, trong máy tính chỉ có phim điện ảnh với game offline được chủ tiệm cày sẵn vào, tuy vậy mỗi ngày luôn bị người khác đến sớm chiếm lấy, muốn chơi máy tính, phiền ra xếp hàng!

Nhìn mấy thứ đang được ưa chuộng này, lại nhìn bạn học bên cạnh chơi mấy thứ gọi là mới mẻ kia, Lâm Niên không có nhiều cảm giác lắm, màn hình chỉ tầm 15 inch thật sự quá nhỏ, cấu hình thấp không đủ thể thỏa mãn yêu cầu của cậu, thứ hai cái giá kia làm thịt cậu đau nhói.

Lâm Niên không có hứng thú vì cậu từng thấy nhiều thứ tốt hơn, mà Tần Hướng Bắc tư thái lơ đễnh của Tần Hướng Bắc mới làm cậu tò mò.

Hôm nay tan học hai người không đi cửa hàng sách mà Tần Hướng Bắc đến phòng học tìm cậu. Tần Hướng Bắc từng là học sinh ban bốn, cho nên hôm nay đến ban bốn cũng như về nhà mẹ đẻ vô cùng tùy ý, điều kiện tiên quyết là thời gian tan học không có giáo viên ở đây.

Khi Lâm Niên nói ra nghi hoặc này, Tần Hướng Bắc đang cầm đống bản thảo của cậu xem, nghe câu hỏi, ngẩng đầu nhìn cậu nửa ngày, mới thản nhiên đáp: “Biểu ca với bạn anh ấy mở phòng máy ở trung tâm thành phố, tuyển hơn hai mươi học viên dạy mấy kiến thức nhập môn đơn giản, bình thường không có việc gì tôi đều phải đến nơi đó.”

Khó trách lại như thế.

Lâm Niên hiểu rõ gật gật đầu, chút tri thức nhập môn gì nhỉ, cậu đoán sơ sơ, tâm niệm vừa chuyển nhất thời đánh chủ ý lên người Tần Hướng Bắc.

“Tần Hướng Bắc, thương lượng với cậu chuyện này.” Lâm Niên cười ha ha nói.

Tần Hướng Bắc không phản ứng, nhưng thật ra Tống Thập Nhị ngồi ăn cơm ở đối diện Lâm Niên đã nhịn không được ớn lạnh, ôm cà mèn di chuyển qua mép tường: “Bánh Trôi, cậu lại muốn làm gì?”

Lâm Niên hừ một tiếng: “Ăn cơm của cậu đi, phòng ngừa chu đáo có biết không? Chúng ta phải cướp trước người khác một bước, chạy ra khỏi điểm xuất phát.”

Tống Thập Nhị nhỏ giọng nói tranh cãi: “Tôi thấy cậu không thực tế, tôi còn muốn thi đại học.”

Lâm Niên buông tay: “Thi, thi, cho cậu thi, tôi chưa nói không cho cậu thi. Ngoan, cố gắng đọc sách, sau đó đi theo giúp tôi.”

Nghe cậu nói như vậy, Tống Thập Nhị cũng biết mình hiểu lầm Lâm Niên, đẩy đẩy mắt kính thật dầy trên mũi, ngượng ngùng nói: “Bánh Trôi, cậu thật tốt.” Sau này mọi chuyện được thể hiện đầy đủ, Tống Thập Nhị vừa hối hận nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, thật sự hận không thể đem người trước mắt đánh cho tơi bời, nói là anh em tốt, kết quả anh em tốt biến thành cu ly để sai sử, quan trọng nhất là cậu ta thế nhưng không có cách nào.

Lâm Niên vỗ vỗ bả vai cậu ta, hào khí nói: “Tất nhiên rồi, không nhìn xem hai chúng ta là quan hệ gì, anh em tốt chính là có phúc cùng hưởng, gặp nạn tôi trốn sau cậu, ấy, đó không có khả năng……”

Tống Thập Nhị gật đầu thật mạnh: “Ừm, tôi hiểu.”

Nhìn hai người hỗ động, Tần Hướng Bắc nhíu mày, anh biết Lâm Niên với Tống Thập Nhị lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng thấy tình cảm hai người tốt như vậy, trong lòng lại có loại cảm giác nói không nên lời, không muốn để ý tới loại cảm giác này, anh liền chủ động đáp lời: “Chuyện gì?”

Lâm Niên nghiêng đầu, hí mắt mỉm cười: “Hỏi chỗ biểu ca cậu nghỉ hè có nhận người không, tôi tuy rằng không thể nói mình biết thiệt nhiều, nhưng cam đoan có thể giúp họ giảm bớt lượng công việc, về phần tiền lương, chúng ta nếu đã quen biết như vậy rồi thì tùy ý là được, hơn nữa hỗ trợ miễn phí ba ngày.” Cậu đang lo vấn đề tuổi tác, nghỉ hè không tìm thấy công việc, hiện tại lại có cơ hội tốt như vậy, không chỉ có có thể tiếp cận máy tính mà cậu yêu thích, còn có thể kiếm tiền, thật là một công hai việc.

Tần Hướng Bắc a một tiếng, anh bỗng nhiên cảm thấy nếu Lâm Niên có cái đuôi thì lúc này cái đuôi kia nhất định lắc lư trái phải để lấy lòng.

Lâm Niên thấy anh chỉ a một tiếng rồi không nói thêm gì khác, nhịn không được nâng tay quơ quơ trước mắt anh: “Tần Hướng Bắc, nói xem thế nào?”

Tần Hướng Bắc thu hồi tầm mắt, hơi khép mi, lông mi cong dày ở đáy mắt lưu lại bóng ma nhợt nhạt: “Về tôi sẽ nói với anh ấy, nếu không được, tôi cũng không có biện pháp, bởi vì tôi chưa từng nghe anh ấy nói muốn mời người hỗ trợ.”

Bồn nước lạnh này thật nhẹ nhàng vui vẻ tạt vào mặt, nước chảy đầm đìa.

Lâm Niên run rẩy khóe miệng, làm bạn bè không phải nên nói tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu gì gì đó sao, cho dù có lệ cũng không cần trực tiếp như vậy đi, quả nhiên không thể mong quá nhiều với Tần Hướng Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK