Một tay cầm dao một tay nắm tóc người nọ, đầu gối gập lại nhắm ngay lưng người nọ mà đập xuống, đánh lén gì đó cử chỉ tiểu nhân gì đó, Lâm Niên cậu cho tới bây giờ cũng không cho là mình có bao nhiêu chính trực bao nhiêu quân tử.
“A!” Thân thể người nọ mềm nhũn quỳ xuống, dao trong tay thuận thế rơi xuống bên cạnh.
Chỉ trong nháy mắt, tình thế đã biến đổi thật lớn, người còn lại nơm nớp lo sợ lui ra sau một bước, giây tiếp theo, giơ chân bỏ chạy, không quản cũng không để ý đồng bạn của mình.
Lâm Niên lau vết máu bên khóe miệng, xoay người nhặt lên con dao, há miệng mắng: “Chết tiệt, thiếu chút nữa hủy dung ông đây, mẹ nó không biết đạo lý đánh nhau không thể đánh mặt hả!”
Nghe Lâm Niên phun lời thô tục, Tần Hướng Bắc hơi nhăn mày, dưới chân không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo.
Anh tăng thêm, ăn khổ tất nhiên là người dưới chân anh.
“Á… Đau… Đau quá… Đại… Đại ca… Em sai rồi… Van cầu anh lấy chân ra……” Vóc dáng cao lớn khóc nức nở cầu xin tha thứ, ngực gã thật sự rất đau, gã thấy xương sườn cũng sắp gãy rồi.
Lâm Niên khinh thường cắt ngang: “Mày không phải muốn đánh nhau sao? Hiện tại biết lỗi cái rắm ấy! Nói cho tụi mày biết, cậu ta là người dưới trướng của anh đây, sau này nếu để ông nhìn thấy tụi mày lãng vãng ở gần còn đánh chủ ý vào nữ sinh trong trường, ông đây để cậu ta trực tiếp xử lý tụi mày.”
Khóe miệng Tần Hướng Bắc co rút, yên lặng liếc Lâm Niên nói dối mặt không đổi sắc, cũng rất phối hợp không vạch trần.
Nếu nói vóc dáng cao lớn vừa rồi còn suy nghĩ trong lòng ngày sau quay lại tính sổ thì hiện tại đã hoàn toàn hoảng thần sợ hãi, gã vốn chỉ là một thanh niên nho nhỏ vừa mới bước chân vào xã hội, bình thường ỷ vào tuổi tác nên khi dễ đe dọa học sinh trong trường, hôm nay lại đụng tới người không hay ho như vậy, gã không thể trêu vào.
“Dạ dạ… Là em có mắt như mù…… Hai vị đại ca… Em không dám nữa……”
Tần Hướng Bắc mặt không thay đổi rút chân về, lùi qua một bên, tên còn lại thấy thế vội vàng nâng vóc dáng cao lớn dậy, hai người đỡ nhau chật vật rời đi.
Nhìn hai người trốn vào đồng hoang, Lâm Niên ha ha cười, lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương ở khóe miệng, nhất thời đau đến nhe răng nhếch mép.
Tần Hướng Bắc hơi cong môi, đứng tại chỗ không hề động, anh vốn muốn rời đi, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với anh chờ một chút.
Không hiểu sao, không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ, lại có chút quái dị.
Lâm Niên đương nhiên cũng cảm giác được, nhưng mà trông cậy vào Tần Hướng Bắc đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này không có khả năng, huống chi nếu không có Tần Hướng Bắc giúp đỡ, cũng không biết cậu sẽ bị đánh thành cái dạng gấu chó gì, chẳng bằng nhân cơ hội này, đem hiểu lầm trước kia giải trừ luôn. Suy xét xong, Lâm Niên lộ ra một nụ cười mười phần chân thành: “Cám ơn cậu, Tần Hướng Bắc.”
Tần Hướng Bắc nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp lại.
Lâm Niên che miệng ho nhẹ, lại hỏi: “Vừa ra khỏi phòng thể dục?” Tần Hướng Bắc không cần đợi xong tiết tự học, bây giờ còn ở trường học hơn nữa trên người còn mặc đồ vận động, Lâm Niên cũng hiểu được.
“Ừm, hai tiết cuối cùng là thể dục, trong phòng thể dục chơi bóng rổ một lát.” Tần Hướng Bắc nhàn nhạt trả lời, hôm nay biểu ca(*) có việc không thể tới đón anh, anh nghĩ vừa lúc có thể ở lại chơi bóng, sau đó ngồi xe bus về, ai ngờ đi ngang qua đây lại nhìn thấy Lâm Niên, nghe lời người nọ nói, đầu óc còn chưa suy nghĩ kỹ, thân thể đã làm ra phản ứng, chờ anh phản ứng lại, chân anh đã gần dẫm nát ngực người nọ.
(*) Biểu ca = anh họ bên ngoại
Lâm Niên mặt mày cong cong, mỉm cười: “Chơi bóng xong chắc đói bụng rồi, đi, tôi mời cậu ăn cơm, vừa lúc cám ơn cậu ra tay.”
“Không cần.” Tần Hướng Bắc lướt qua cậu, biểu tình không có gì biến hóa, ánh mắt đã lạnh xuống, nếu không ra tay, cậu ta nhất định sẽ không cười vui vẻ với mình như vậy, bởi vì không có người nào thật tình muốn làm bạn với anh, anh đã sớm quen.
Đang êm đẹp, người này lại bắt đầu phát bệnh, không hiểu sao lại chặn người khác cách xa ngàn dặm vậy, thực sự thoải mái?
Bệnh này, phải trị.
Lâm Niên xoa má phải, đuổi theo: “Tần Hướng Bắc, tôi còn chưa nói xong, cậu đừng có đi.”
Tần Hướng Bắc không để ý, dưới chân lại càng lúc càng nhanh, bước nhanh ra ngõ nhỏ, đang muốn quẹo phải đi đến trạm xe bus, Lâm Niên lại giữ chặt anh, cường ngạnh túm anh kéo qua bên trái.
“Tôi hiện tại toàn thân đều đau cũng không có khí lực, vốn đánh không lại cậu, nếu cậu cứng rắn phải rời khỏi, tôi cũng không có cách nào khác, tôi cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm, chẳng lẽ cậu không muốn cởi bỏ? Còn nữa cậu không muốn biết mấy tên kia vì sao tìm tôi? Kỳ thật nói thật cho cậu biết, mấy chuyện đó và cậu cũng có quan hệ……” Lâm Niên hiện tại mở to mắt nói dối, dù sao cũng có thêm phần nhân tình hôm nay, cậu phải nắm chắc cơ hội, nếu không chỉ một chút áy náy đã khiến cậu tối tăm mấy ngày, nay còn thêm một phần nhân tình, Lâm Niên cậu về sau đừng mơ đến chuyện sống hài lòng thoải mái, cứ trực tiếp chờ áp lực áp cho chết tươi đi. Diêu Hằng nói đúng, cậu rất cực đoan, đối với mọi người, đối với mọi việc quá mức chấp nhất, quá mức tích cực, năm đó vì Lương Mạch Thần cậu chấp nhất, sau khi chấp nhất lại làm phần tâm tình kia phai nhạt, trên sự nghiệp thì tích cực cạnh tranh với Diêu Hằng, biết rõ người ta là đại gia tộc, lại còn một mực không quan tâm, cuối cùng bị vào nhà tù cũng chỉ có cậu mà thôi.
Tần Hướng Bắc quanh năm mặt không chút thay đổi, giờ phút này rốt cục có một tia biến hóa, vẻ mặt hơi mê mang nhìn chằm chằm cái tay đang nắm lấy tay mình, cho nên Lâm Niên nói nhảm cái gì, một chữ cũng không nghe vào, anh ghét bị người khác đụng chạm, chán ghét sắc mặt hư tình giả ý, không am hiểu nói chuyện với người khác cũng không có quen ở nơi náo nhiệt, cho nên anh hầu như không có bạn bè.
Trước khi chuyển đến Ngũ Trung, anh đã chuyển qua bốn trường, mà mỗi lần chuyển trường đều không thể hòa hợp với bạn học xung quanh, anh biết thật ra nguyên nhân là ở anh, anh đã từng thử nhận ý tốt của bạn học nữ, thử dung nhập với các nam sinh, thử thay đổi tính cách của mình, nhưng kết quả đều lấy thất bại làm chấm dứt.
Bởi vì, anh không thể thay đổi chính mình.
Sau đó anh lại quen, lạnh nhạt rồi thì không sao cả.
Ở cửa hàng cho thuê sách, lần đầu tiên gặp được Lâm Niên, lúc Lâm Niên ngồi bên cạnh anh, thân thể anh theo bản năng cứng lại một chút, không đợi anh đứng lên, một giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, anh biết anh phải nói cám ơn hoặc là gật đầu, nhưng anh không có, chỉ vì khi đó Lâm Niên với anh mà nói là một người xa lạ. Bất quá anh nhịn không được chờ đợi, nếu chủ nhân giọng nói kia lại nói chuyện với mình, anh phải trả lời. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Niên lại mở miệng, lần này anh rất nhanh đáp lại, nhìn qua, đón nhận anh là một đôi mắt đen bóng trong suốt, ma xui quỷ khiến anh kéo khăn choàng cổ che nửa mặt Lâm Niên xuống, đập vào mắt là khuôn mặt trắng noãn thanh tú, ý cười nhợt nhạt lan trên mặt, bộ dáng mềm mại kia cực giống bánh trôi mà anh thích ăn, cả người bị cuốn hút, tâm tình cũng thả lỏng không ít, vì thế làm ra một cử chỉ vô lễ, mà cũng bắt đầu từ khi đó, anh cùng Lâm Niên chính thức quen biết nhau.
Lâm Niên không biết ý nghĩ của người bên cạnh đã bơi tới ngoài không gian, vẫn còn túm người đi vào một tiệm cơm nhỏ, gọi một phần trứng chưng cà chua, rau xào thịt và một tô canh, có nhiêu đó đã tiêu xong một tuần sinh hoạt phí của cậu, nói không đau lòng là giả, làm ra vẻ luyến tiếc mới là bình thường, hôm nay thật sự là hạ luôn vốn gốc.
“Ngồi đi.” Lâm Niên chỉa chỉa vị trí đối diện.
Tần Hướng Bắc thu hồi suy nghĩ, sau khi liếc mắt đánh giá tiệm cơm một cái, khi ánh mắt dừng lại trên bàn ghế thì hơi nhíu mày.
Xem ra người này khiết phích rất nghiêm trọng, Lâm Niên mặt hắc tuyến rút khăn giấy trên bàn, lau ghế với bàn cho anh.
Tần Hướng Bắc thế này mới vừa lòng giãn ra mặt mày, bất quá câu tiếp theo lại làm cho Lâm Niên hận không thể cầm khăn giấy trong tay lau lên mặt anh.
“Cậu xác định chúng ta ăn cơm ở loại địa phương này?”
Lâm Niên cười gượng, cắn răng nói: “Ha ha, tôi xác định.”
Nhìn người nào đó sắp tạc mao, Tần Hướng Bắc hoàn toàn không quan tâm tới, cằm khẽ nâng, rất là lãnh ngạo: “Vậy đi rửa tay với tôi.”
Tiệm cơm vốn nhỏ, buồng vệ sinh lại càng nhỏ hơn, hai người đứng bên trong có vẻ chật chội, Lâm Niên rất nhanh rửa tay xong thuận tiện rửa luôn mặt.
Tần Hướng Bắc nhìn mặt cậu: “Khóe miệng kia, chắc là không nghiêm trọng, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Lâm Niên trầm mặc gật đầu, đương nhiên không nghiêm trọng, bởi vì vết thương ở trên mặt ông đây.
Khi đồ ăn vừa bưng lên bàn, Tần Hướng Bắc cũng trở về.
Lâm Niên nhìn đồng hồ trên tường, cách tiết tự học còn có bốn mươi phút, cũng không dám trì hoãn, xới xới cơm, lại gọi chủ tiệm đóng gói một phần cơm với một phần đồ ăn đợi lát nữa mang về cho Tống Thập Nhị.
Tần Hướng Bắc cầm chiếc đũa nửa ngày mà không hề động, kỳ thật anh rất đói bụng, nhưng nhìn bộ dáng Lâm Niên lang thôn hổ yết, anh đang lo lắng có nên nhắc nhở tướng ăn của cậu rất khó coi hay không?
Không đợi Tần Hướng Bắc, Lâm Niên đã mở miệng trước: “Tần Hướng Bắc, lần trước câu nói kia ở cửa hàng sách, tôi thực sự không phải cố ý, nếu làm cậu tổn thương, tôi ở đây trịnh trọng giải thích với cậu.”
Tần Hướng Bắc giật mình một chút: “Ừm, tôi đã biết.”
Lâm Niên nhướng nhướng mi: “Vậy cậu còn tức giận không?”
“Kỳ thật qua lâu như vậy rồi, cậu không cần phải giải thích, tôi vốn không để trong lòng.” Tần Hướng Bắc gắp một miếng cà chua, yên lặng ăn.
Lâm Niên đã giải quyết xong một chén cơm, lại xới thêm nửa chén, cười nói: “Lừa ai đó, không để trong lòng lại chuyển ban? Tôi cũng không phải thằng ngốc, mặc kệ cậu trước kia gặp được cái quái gì, dù sao hôm nay cậu đã cứu tôi, tôi cũng mời cậu ăn cơm, chúng ta huề nhau, về sau chúng ta chính là bạn bè.”
Động tác trên tay Tần Hướng Bắc dừng lại, trên gương mặt lạnh nhạt hiện lên tia kinh ngạc: “Chúng ta là bạn bè?”
Lâm Niên gật đầu khẳng định: “Đúng vậy. Cậu bộ dạng tuy đẹp mắt, nhưng không đủ thông minh, nhưng mà không sao, làm bạn bè chủ yếu là chân thành, thông minh gì đó không quan trọng.”
Tần Hướng Bắc hạ mắt, lông mi thật dày che đi cảm xúc trong mắt.
Vội vàng giải quyết xong cơm nước, Lâm Niên sờ sờ cái bụng, đứng dậy tìm chủ tiệm trả tiền, sau đó lại xoay người nhìn bóng lưng Tần Hướng Bắc nói: “Tần Hướng Bắc, tôi muốn về trường, ngày mai giữa trưa cùng đi cửa hàng sách nha?”