Trước khi rời đoàn phim, ảnh đế mời mọi người một chầu cơm. Lâm Dụ vốn ngồi kế thần tượng, sau bỗng dưng lòi ra Mạnh Tiêu Trình ngăn giữa, trông gai mắt muốn chết.
Hôm nay Nhậm Lãng diện tây trang, giắt khăn trắng cùng màu, thoạt nhìn như cắm đóa hồng trắng còn đọng sương mai, cốt cách ông thoát tục, từng cử chỉ vẫn toát lên bóng hình Phương Thu Thật khi xưa khiến bao thiếu nữ say đổ. Lâm Dụ nhớ đến lần đầu anh gặp Nhậm Lãng ngoài phim trường, ông mặc vest xanh sẫm, cài hồng trắng trước ngực, đứng trên sân khấu nhận giải.
Thấy nhà sản xuất bên đoàn phim khác cũng có mặt, Nhậm Lãng giới thiệu với bọn họ: “Đây là Lâm Dụ, nam chính bộ phim của chúng tôi, tuổi tuy nhỏ nhưng rất đáng gờm.”
Lâm Dụ xấu hổ lắm, anh buông ly rượu, quay sang thì thầm với Nhậm Lãng: “Thật ra con hơn 25 tuổi lâu rồi.”
Nhậm Lãng cũng che miệng, nói với anh: “Thật ra bác cũng hơn 25 tuổi lâu rồi, sắp sửa 40.”
Lâm Dụ phì cười rồi nghiêm túc bảo: “… Nhưng hồi 25 tuổi bác có khi là ảnh đế của Vân Thượng rồi.”
Nhậm Lãng vỗ tay anh: “Bác tin chúng ta sẽ gặp lại nhau trong buổi liên hoan phim Vân Thượng.”
Bữa tiệc tối trôi qua hơn phân nửa, Lâm Dụ đang nói chuyện với thần tượng chợt thấy Lương Mộng Kỳ chống cằm ngồi đối diện nhìn mình đăm đăm, lòng anh liền hốt hoảng. Ánh mắt kia không chỉ đánh giá anh mà còn rà quét mọi tầng lỗ chân lông trên người, chẳng khác nào kính hiển vi đang được cắm điện chạy.
Anh quay sang nhìn, Lương Mộng Kỳ lại bày vẻ tủm tỉm cười, nghiêng đầu trò chuyện đến là vui với người bên cạnh.
Từ bé Lâm Dụ đã tôi luyện và lớn lên trong đoàn kịch, kỹ năng tự hào nhất mà anh có là đọc lời thoại. Không chỉ nhấn nhá trọng âm rõ ràng mà còn lên xuống giàu sức hút, không thua gì những người tốt nghiệp chuyên ngành sân khấu. Đó giờ anh chưa cần lồng tiếng bao giờ.
Thời gian biểu đóng phim được Lộ Tư Tề sắp xếp dày đặc, chỉ được nghỉ tầm vài ba phút. Tranh thủ lúc đến lượt diễn viên khác, Lâm Dụ ngồi chồm hổm sau máy quay làm bài tập: Anh đánh dấu trọng âm trong từng câu thoại của mình, chú thích thêm tâm lý nhân vật ở bên cạnh.
“Lúc này phải hết sức tập trung, ánh mắt mơ màng nhưng không rời rạc, cảm xúc đau thương nhưng không dại khờ, vươn tay với theo đầy xúc động, nhớ thêm khí thế của nhân vật chính vào, mày là chàng trai ngầu nhất trên đường, ha ha ha ha.”
Lâm Dụ ngoái lại trừng mắt: “Cậu đọc lên làm chi!?”
Mạnh Tiêu Trì phồng má bảo: “Phì, xin lỗi anh, em không nhịn được… Em mắc cười quá ha ha ha…”
Lâm Dụ che kịch bản lại, đuổi cậu ta đi. Chốc sau liền nghe tiếng đạo diễn Lộ thay anh dạy dỗ Mạnh Tiêu Trình. Anh ta hung hăng mắng: “Không theo kịp cảm xúc thì thôi, giờ cậu chẳng đọc thoại trôi chảy được luôn!? Không hiểu nổi! Tôi nói tiếng Trung mà? Lời thoại cậu cũng ghi bằng tiếng Trung đấy? Sao cứ quên riết vậy!”
So ra giọng Mạnh Tiêu Trình bé như muỗi kêu: “Thêm lần nữa đi ạ, em xin lỗi.”
Kịch bản này đến Lâm Dụ còn trầy trật lắm mới đạt, huống hồ chi là Mạnh Tiêu Trình chả có kinh nghiệm gì. Không phải anh mang thành kiến với mấy chàng đẹp mã, bản thân anh khi nhận kịch bản của Lộ Tư Tề cũng nơm nớp lo. Mạnh Tiêu Trình vốn theo nghiệp idol, lần đầu rẽ ngang đóng phim lại gặp trúng đạo diễn xoi mói hết cỡ, ăn mắng là chuyện đương nhiên. Hầu như hôm nào cũng nghe tiếng Lộ Tư Tề tức giận hét trong phim trường: “Cắt! Lại! Lại lần nữa! Mạnh Tiêu Trình, quay lại đây! Cậu chạy đi đâu đấy!”
Kết thúc buổi quay, Lâm Dụ ôm chiến lợi phẩm của hôm nay: Hai trái đào và hộp sữa chua. Lúc bước ngang phòng nghỉ, anh chợt thấy Mạnh Tiêu Trình tần ngần bên trong như khúc gỗ, chẳng phát hiện có người vào, chỉ vỗ nhẹ vai thôi mà khiến cậu ta sợ hết hồn.
Mạnh Tiêu Trình ngẩng lên: “Anh Dụ?”
Lâm Dụ chia đồ ăn: “Sao tồng ngồng ở đây vậy?”
“À, không có gì đâu anh, tự dưng em đờ người thôi.” Mạnh Tiêu Trình nhận ống hút, cắm vào, “Anh Dụ này, lát nữa anh rảnh không? Em sang phòng anh một chút nhé. Em có chuyện cần nhờ.”
“Được thôi.” Lâm Dụ đồng ý ngay, bỗng dưng sực nhớ đầu giường mình có tấm poster cỡ lớn chụp ảnh đôi, anh cuống quýt sửa mồm: “Thôi thôi thôi, để anh sang phòng em cho!”
Chờ Mạnh Tiêu Trình đi khỏi, Phương Khâm hỏi anh: “Sếp à, anh với cậu ấy bày trò gì đó.”
Lâm Dụ hút sữa chua: “Anh có biết đâu, chắc cậu ấy muốn rủ anh ăn khuya.”
“Mắc gì ăn khuya lại rủ anh…” Đi được vài bước, Phương Khâm nhịn không được đành nói: “Sếp này, em thấy giáo sư Trịnh tốt lắm, lớn lên đẹp trai, biết chăm chuyện nhà, còn chẳng chê anh thiếu hoài bão, người đàn ông tốt thế biết tìm đâu cho ra.”
Lâm Dụ gật đầu đồng tình: “Đúng đó, dĩ nhiên là tốt rồi, tốt quá trời luôn.”
Phương Khâm trưng mặt nghiêm túc: “Cho nên ấy, anh đừng làm chuyện có lỗi với người ta.”
Lâm Dụ hoang mang sờ gáy: “Anh làm gì?”
Phương Khâm: “Anh hái hoa bắt bướm, câu cá hai tay.”
Lâm Dụ: “…”
Tiểu Lâm hít sâu — anh là chàng trai ngầu nhất đường phố, trai ngầu thì không nên chửi người.
Tối đấy trong căn phòng khách sạn mơ màng hơi ấm, Lâm Dụ ngồi trên thảm, mặt đối mặt với Mạnh Tiêu Trình.
Hơn ba tiếng đồng hồ, Mạnh Tiêu Trình mới lật sang trang kịch bản thứ hai.
Luồng hơi sưởi khiến đôi mắt Lâm Dụ lim dim, chờ đến khi Mạnh Tiêu Trình thuộc một đoạn ngắn, anh đã đọc đến trang thứ tư.
Đó giờ Lâm Dụ cứ dính với Trịnh Phái Dương, tưởng lầm chỉ số thông minh của mình bị khuyết mất một mẩu. Giờ anh gặp Mạnh Tiêu Trình, có người so sánh mới thấy núi cao còn có núi cao hơn.
Nhìn cậu ta cạn quách trí nhớ, Lâm Dụ đưa ly coca còn sủi bọt sang. Mạnh Tiêu Trình ngửa đầu hớp một ngụm, ai dè hốc mắt cũng ướt theo.
Lâm Dụ bị dọa hết hồn: “Tự dưng nói diễn là diễn vậy? Kịch bản có cảnh nào khóc hả?”
Mạnh Tiêu Trình cắn môi, ngửa đầu nhìn anh, lặng im hồi lâu rồi đáng thương bảo: “Anh Dụ ơi, hình như em thất tình rồi.”
“…” Đầu Lâm Dụ chợt ùa về hình ảnh đêm hôm bữa và nụ hôn tạm biệt dai dẳng của Mạnh Tiêu Trình bên cửa xe.
Anh ôm một lòng hóng chuyện vào đoàn quay, nhưng chẳng được nghe chút gì, Mạnh Tiêu Trình mà không bật khóc chắc anh quên luôn.
Mạnh Tiêu Trình lầu bầu: “Tuy mấy lần cãi nhau đều do em, nhưng lúc nào ảnh cũng cáu kỉnh, không chịu nói cho ra lẽ, em biết phải sửa thế nào, em muốn sửa cũng không sửa được!… Giờ còn bỏ em đi tìm phụ nữ khác, bảo sao em không tức?”
Lâm Dụ yên lặng nghe, tiêu hóa chút thông tin vừa có.
Mạnh Tiêu Trình, nam. Bạn trai cậu ta, nam nốt.
Lâm Dụ tính mở mồm sửa, phụ nữ “khác” là sai rồi, nhưng dòm gương mặt ưu sầu thảm thiết của Mạnh Tiêu Trình, anh quyết định câm miệng.
Dựa theo khả năng học lời thoại vừa nãy, Lâm Dụ tin nỗi đau của Mạnh Tiêu Trình bắt nguồn từ những xúc cảm thật.
Người khi buồn nhìn chẳng có tính uy hiếp, thậm chí dáng vẻ bầy nhầy nước mũi úp mặt vào đầu gối của cậu ta dòm hợp mắt đến lạ. Giờ mà đi so đo chuyện fan cậu ta mơ mộng vợ nhà mình thì kì quá, Lâm Dụ bèn an ủi: “Thôi cậu đừng buồn nữa… Không thì anh giúp cậu giải khuây nhé?”
Mạnh Tiêu Trình ngẩng lên: “Giải khuây thế nào ạ?”
“Thế này nè.” Lâm Dụ đứng dậy, cởi quần áo.
Lúc Trịnh Phái Dương gọi đến, Lâm Dụ đang nằm trên gối cà rốt của Mạnh Tiêu Trình, oằn mình cười như ngỗng: “Lâm Lâm, em gọi anh!”
Tiếng ồn cứ vang bên đầu kia di động, Trịnh Phái Dương không nhịn được, hỏi: “Anh đang ở đâu vậy, kia là tiếng của Quách Đức Cương à?”
Quách Đức Cương – 郭德纲: một diễn viên hài và diễn viên tướng thanh (tấu nói) của Trung Quốc.
tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
“Đúng đó, anh đang xem TV bên phòng Mạnh Tiêu Trình, cười xỉu ha ha ha.”
Trịnh Phái Dương nhìn đồng hồ: “12 giờ rưỡi rồi mà còn xem tấu nói với Mạnh Tiêu Trình? Anh có uống quá trớn không đấy?”
“Không có mà, sao thế được, anh đâu có uống rượu! Chờ chút, anh cho em xem này!” Lâm Dụ nói với video, rồi chuyển camera sang quay TV, “Em thấy chưa, em thấy chưa! Rõ là Quách Đức Cương nhá!”
Anh nói đầy kích động, tay quơ quơ điện thoại, quên bẵng luôn Mạnh Tiêu Trình đang ngồi kế bên uống coca. Mạnh Tiêu Trình vừa hay ngẩng lên nhìn, bất thình lình thấy đội trưởng Trịnh trong cuộc gọi video của Lâm Dụ.
Trịnh Phái Dương: “…”
Mạnh Tiêu Trình: “…”
Lâm Dụ: “!!!”
Lâm Dụ nhét điện thoại vào ngực, tay che camera, quay sang cười lúng túng với Mạnh Tiêu Trình: “… Ha ha ha.”
Mạnh Tiêu Trình ngờ nghệch, cười theo: “Ha ha ha…”
Lâm Dụ cuống cuồng, không giải thích câu nào ra hồn: “Không phải, không phải thế đâu, anh, anh với đội trưởng Trịnh quay xong chương trình kia mới, mới quen nhau, xong rồi… xong rồi… anh mới…”
Mạnh Tiêu Trình tò mò: “Mới?”
Lâm Dụ nói: “Mới ấy ấy.”
“Ồ.” Mạnh Tiêu Trình ngầm hiểu, mở to đôi mắt hóng chuyện, “Thế ai ấy ấy ai?”
Cuộc gọi chưa tắt, Lâm Dụ nuốt nước bọt, căng thẳng — Mạnh Tiêu Trình đần độn, chuyện riêng tư thế mà dám hỏi à.
Lòng anh giãy giụa hồi lâu, rồi đâm đâu bất chấp, anh giơ di động lên: “Anh không trả lời được đâu, em tự hỏi đi.”
Mạnh Tiêu Trình: “…”
Ấn tượng về một Trịnh Phái Dương ít nói cười trong chương trình khắc sâu quá, dù có bị Lộ Tư Tề chĩa súng vào đầu, Mạnh Tiêu Trình cũng không dám đùa lung tung với Trịnh Phái Dương một mình.
Thế là Mạnh Tiêu Trình duỗi tay, tắt cuộc gọi.