• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Phái Dương dành mấy ngày nghỉ cuối năm đến thăm đoàn phim, có thể sẽ theo đến khi Lâm Dụ quay xong thì về.

Ban ngày lúc Lâm Dụ đóng phim, Trịnh Phái Dương sẽ loanh quanh trấn trên, sẵn tiện mua chút đồ ăn về nuôi con thú nhỏ làm việc vất vả ở nhà. Nhưng Thanh Trấn không mấy lớn, chỉ trong vài ngày, chỗ nào dạo được Trịnh Phái Dương đều dạo cả, chỉ chưa dạo mỗi phim trường thôi.

“Chờ lát nữa em đến trường quay xem anh đóng phim nhé, em đừng bên ngoài thôi, không vào đâu.”

Lâm Dụ đang ăn vụng trứng gà anh lột cho Trịnh Phái Dương, vừa nhét vào mồm liền bị nghẹn lòng đỏ, phồng má lắc đầu nguầy nguậy.

Trịnh Phái Dương đưa nước cho anh: “Anh không muốn em đến hả?”

Lâm Dụ: “Không phải không phải, à ờ, hôm nay không có suất diễn của anh, em đến cũng không xem được gì đâu. Hơn nữa thời tiết lạnh lắm, hai hôm nay em ho rồi sổ mũi nữa, anh lo em đón gió khiến bệnh nặng thêm.”

Trịnh Phái Dương nhìn anh: “Thế em ở trong phòng chờ anh về.”

Nhiệt độ ngoài phim trường gần như giảm đến âm, mồm ai nói chuyện cũng lượn lờ khói, cách ba bước đã chẳng thấy bóng người trước mắt. Lâm Dụ ngồi chồm hổm cạnh máy quay trong gió lạnh, sầu đến mức rụng tóc.

Hôm nay quay cảnh cuối của anh và nữ chính, có màn hai người hôn nhau trước khi chia tay.

Mạnh Tiêu Trình cóng đến mức vùi cả hai tay trong túi áo, đứng bên cạnh như kẻ hóng trò vui, vừa nói vừa phà khói trắng: “Anh Dụ này, đây có phải cảnh hôn đầu tiên của anh đâu, cứ vờ ngây thơ làm gì.”

Lâm Dụ ngẩng lên phản bác: “Cậu thì biết gì, lúc trước có người đóng hộ, còn giờ phải tự đóng.”

Mạnh Tiêu Trình nhìn anh qua màn sương mờ ảo: “Thì chạm một chút thôi. Giáo sư Trịnh không hẹp hòi thế đâu. Làm người nhà của diễn viên phải tự giác chịu mấy chuyện này chứ.”

“Nói dễ hơn làm, giỏi thì bảo Lộ Tư Tề giao cậu diễn cảnh giường chiếu đi, xem anh ta có tự giác không?”

“Đời nào em có mấy cảnh vậy trong phim được.” Mạnh Tiêu Trình tự biết lấy, nói thêm vào, “Anh ấy thà tự đóng cảnh giường chiếu chứ quyết không để em đóng.”

Lâm Dụ: “…”

Đứng đối diện Lương Mộng Kỳ, Lâm Dụ liên tục lẩm bẩm trong lòng: Một lần thôi một lần thôi một lần thôi, cầu cho quay một lần thôi. Anh vừa khấn vái vừa đảo mắt nhìn quanh bốn phía trường quay để chắc chắn rằng Trịnh Phái Dương không đứng dưới tán cây nào xem anh diễn. May quá, khắp nơi chỉ toàn mấy chạc cây trụi lủi thôi.

Lòng anh căng thẳng, bật thốt từng chữ lời thoại, tuy không có cảm xúc trập trùng nhưng lại phù hợp với tâm trạng buồn bã suy sụp của nhân vật chính trước lúc chia xa. Lộ Tư Tề sau máy quay không mở mồm bắt lỗi gì.

Cuối cùng chỉ quay một lần là đạt thật. Trong cảnh quay, lỗ tai Lâm Dụ đỏ như trái anh đào, chẳng biết do lạnh hay do thẹn.

Mấy diễn viên chính cùng đứng một bên xem đoạn phát lại của cảnh vừa rồi, Lương Mộng Kỳ cười không ngớt: “Vẻ mặt anh thế là sao đấy? Trông như em vừa chòng ghẹo anh vậy.”

Lâm Dụ cười hùa theo hai tiếng: “Trời lạnh quá, không diễn cho trót được, anh không cố ý đâu.”

Lương Mộng Kỳ che miệng khúc khích: “Ôi chao, anh Lâm Dụ đáng yêu thật đấy.”

Buổi tối trong nhà ăn khách sạn, đoàn phim tổ chức liên hoan trước khi đóng máy, Lâm Dụ vốn từ chối để về với Trịnh Phái Dương, nhưng nếu anh không đi thì bàn diễn viên chỉ còn mỗi Mạnh Tiêu Trình và Lâm Mộng Kỳ, lỡ mà tiểu Mạnh bất cẩn như lần trước thì chắc phải nếm kha khá mùi khổ sau nửa đêm.

Vậy là dưới bao lời đe dọa xen dụ dỗ, Lâm Dụ đành ngồi giữa Lương Mộng Kỳ và cặp tình nhân.

Lộ Tư Tề cúi đầu nói chuyện với Mạnh Tiêu Trình như chốn không người, môi gần như dán lên tai cậu ta. Lâm Dụ chẳng muốn dòm, bèn xoay sang Lương Mộng Kỳ. Lương Mộng Kỳ đang cúi đầu lướt điện thoại, bị Lâm Dụ bỗng dưng quay ngoắt qua làm giật mình, cô run tay, di động rơi bên chân anh.

Gương mặt trang điểm đẹp đẽ của Lương Mộng Kỳ thoắt trắng bệch.

Lâm Dụ không nghi ngờ gì mấy, anh khom người nhặt giúp điện thoại, màn hình vẫn chưa tắt, rọi lên một góc nghiêng quen thuộc — chàng trai hơi cúi đầu đứng dưới chùm đèn sân khấu, cà vạt rủ trên sườn ngực, đôi mắt dịu dàng, bên cạnh là vài bóng người không được tia sáng hắt về.

Dưới ảnh chụp có một watermark to to: Hiệp hội bảo vệ giáo sư Trịnh.

Lâm Dụ: “…”

Lương Mộng Kỳ chộp lại di động.

Tay Lâm Dụ vẫn giơ ở đấy, bỗng dưng nhớ ra, Lương Mộng Kỳ từng bảo tuần nào cũng theo dõi chương trình, nhưng có ai ngờ cô không chỉ theo dõi mỗi chương trình. Sáng nay anh còn lo Trịnh Phái Dương thấy mình quay cảnh hôn với diễn viên nữ sẽ không vui, giờ Lâm Dụ phát hiện có khi cô diễn viên nữ này cũng chẳng mừng gì… Không ngạc nhiên mấy, chỉ thấy hơi hối hận giá mà biết sớm hơn.

Anh tự cho là mình với giáo sư Trịnh chỉ như đồng nghiệp bình thường trong mắt người ngoài, không nên quá kinh ngạc trước những chuyện thế này. Chưa kịp đeo lên vẻ mặt trải đời thì Lương Mộng Kỳ đã mở miệng trước: “Anh đừng giận, đây là acc clone đu idol của em, để giải trí thôi, em sẽ không làm phiền anh đâu.”

Lâm Dụ ngu người, bộ anh lỡ viết dòng chữ “Không được thích Trịnh Phái Dương” lên mặt hả: “Không đâu, sao anh phải giận, anh cũng thích giáo sư Trịnh lắm…”

Đôi mắt Lương Mộng Kỳ bừng sáng, cô sáp lại: “Thật hả anh thật hả anh! Anh thích ảnh ở điểm nào?”

Lâm Dụ không theo kịp tốc độ cuộc trò chuyện tí nào. Lương Mộng Kỳ thì cứ hoài nhìn anh chờ mong, gương mặt phấn khởi, nào còn bóng dáng nữ thần lạnh lùng trên màn ảnh. Thậm chí cô còn nắm cả hai tay anh, nghiêm túc giới thiệu: “Tài khoản đu idol của em tên là Vệ sĩ nhà giáo sư Trịnh.”

Lâm Dụ nghĩ thầm, trùng hợp ghê, tài khoản của anh gọi là Chàng trai lực điền nhà giáo sư Trịnh

Không đợi Lương Mộng Kỳ hỏi tiếp, Lâm Dụ đã gục vì say.

Mạnh Tiêu Trình bên cạnh lo yêu đương quay sang chỉ thấy Lâm Dụ im lìm vùi đầu trên bàn, Lương Mộng Kỳ ngồi uống cùng lại đang lau miệng, trông qua như người không liên can: “Đưa ảnh về khách sạn trước vậy, say quắc cần câu rồi.”

Mạnh Tiêu Trình với Phương Khâm đỡ hai cánh tay Lâm Dụ vào thang máy, ấn nút tầng xong mới nhớ phòng anh Dụ giờ không phải muốn vào là vào, bèn vội vàng kéo Lương Mộng Kỳ đứng xem trò vui về.

Lâm Dụ bị Phương Khâm vắt ngang lan can thang máy như treo thịt heo, cửa vừa đóng anh liền mở bừng mắt.

Phương Khâm tưởng anh muốn nôn: “Sếp ơi anh ráng nhịn một chút, đừng có ói chỗ này nha, thảm ở đây đắt tiền lắm!”

“Uống mỗi bốn lon Sprite thì ói mửa gì.” Lâm Dụ nhảy khỏi lan can, lau mồm: “May mà Sprite pha thêm nước chanh nhìn giống bia, không là phải nhậu thật rồi. Nếu Trịnh Lâm Lâm mà biết anh uống rượu trong lúc cậu ấy ở đây thì chết chắc.”

Dứt bốn lon nước có ga, Lâm Dụ nói một câu nấc cục tận ba lần.

Trịnh Phái Dương gọi điện thoại suốt bốn tiếng trên tầng cao nhất, chỉ huy từ xa việc bảo trì kính viễn vọng vô tuyến. Quan trắc là điểm bắt nguồn cho mọi lý thuyết, tuần tra bầu trời đòi hỏi vô số nhân lực và vật lực. Cho dù Mãn Sơn chỉ là một trạm quan trắc nhỏ nhưng vẫn có hơn trăm người đồng thời làm việc, mỗi một tọa độ sao được đánh dấu đều khắc vô vàn những cái tên không ai thấy.

Trịnh Phái Dương ấn thang máy xuống lầu.

Để tránh không bị đồng nghiệp Lâm Dụ bắt gặp, Trịnh Phái Dương đó giờ toàn cố gắng không đi chung thang với ai, nhưng lần này thang máy dừng ở tầng 28, muốn tránh cũng không được. Một cô gái trẻ bước vào, may mà người ta không nhận ra cậu.

Cửa thang máy khép lại, Lương Mộng Kỳ ôm chặt trái tim nhỏ đập bình bịch của mình, xúc động nhảy cẫng trong lòng — Cô vừa gặp giáo sư Trịnh bằng xương bằng thịt đó! Không những vậy, giáo sư Trịnh còn đến tầng lầu ban nãy Mạnh Tiêu Trình nhấn nút trước mặt mình!

May mà bình thường hay tập kỹ thuật mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến, không hét toáng lên. Lương Mộng Kỳ hít sâu, siết chặt di động, gào thét trong lòng: Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được làm chuyện này rồi!!!

Trên màn hình điện thoại, bức ảnh vừa khi nãy trở thành ảnh nền.

Trịnh Phái Dương đứng dưới ánh đèn đeo đuổi, khom lưng ghé tai trò chuyện với người trước mắt. Máy ảnh không bắt nét người kia, bóng hình anh mờ nhòe, nhưng nhờ vào tia sáng vây quanh vẫn lờ mờ nhận ra được đấy là ai — Ngực Trịnh Phái Dương kề trên vai Lâm Dụ, đôi mắt dịu dàng, bờ môi như chạm vào vành tai.

Thoạt trông hai người như đan gáy hôn nhau dưới vòm sao trời.

Trịnh Phái Dương vừa mở cửa phòng đã bị người bên trong ôm vào ngực, đón một nụ hôn nhẹ ngập vị nước có ga.

Lâm Dụ về phòng không tìm thấy cậu, lo Trịnh Phái Dương đi xa đâu mất mà mình không hay. Ngoài ngắm sao, cậu còn thích ngắm cả mưa sương gió tuyết, hồi còn bé Trịnh Phái Dương từng lặng im châu đầu bên khung cửa sổ phòng học ngắm nhạn bay ngoài trời, cứ thế suốt cả một tiết.

Lớp trưởng tiểu Lâm cứ hoài lo lắng Trịnh Lâm Lâm bị tự kỉ.

Trịnh Phái Dương ngồi trên mái nhà suốt nửa buổi chiều. Rảnh rỗi không bận bịu chuyện chi tốt lắm, cậu có thể ngắm hoàng hôn một cách trọn vẹn, từ lúc ánh nắng hãy còn chói chang đến khi dư chút tàn đuốc xa ngoài phía chân trời. Khi hoàng hôn buông xuống lúc chín muồi, tia nắng trời sẽ chiếu đến từng mái ngói trong thị trấn, trông qua như mãi tóc rối xõa tung của Aphrodite chốn thần thoại.

Giờ đây hoàng hôn đã buông hẳn rồi, khắp màn trời nhuộm sắc tối tăm.

Không khí Thanh Trấn không tốt lắm, ánh sáng cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng vẫn có từng cụm mây rải rác, khảm vào bầu trời đêm mênh mông.

Lâm Dụ tắm rửa xong, lúc ra thì thấy Trịnh Phái Dương ngây người ngồi ngoài ban công. Thế là anh quấn khăn tắm ngồi xuống cùng, bắt chước ngẩng đầu nhìn. Dường như có đám mây che khuất nửa vầng trăng mờ, tuy không đẹp nhưng trông huyền bí, thế mà có người mở mồm đã phá tan bầu không khí.

“Anh chả nhìn thấy gì, đen thùi như đít nồi vậy.”

Trịnh Phái Dương liếc nhìn anh, cái trình ngữ văn của người này từ nhỏ đến lớn chẳng khá khẩm hơn là bao, văn anh viết có thể khiến giáo viên cáu đến mức quăng cả bút — “Ánh trăng trên bầu trời xa xôi đầy sao vừa tròn vừa to, trông như món ốp lết giữa lòng chảo cháy.”

Ở trạm quan trắc đài thiên văn Mãn Sơn, kính viễn vọng vô tuyến vừa được tu sửa bắt đầu hoạt động, ngày này qua tháng nọ, tìm đến mọi ngóc ngách. Trịnh Phái Dương đã từng cùng những nghiên cứu viên trong viện quan sát dõi đến hơn một năm ánh sáng vũ trụ, trông qua Ngân hà bạt ngàn, nhưng vẫn sẽ động lòng bởi một góc bầu trời cậu ngắm mỗi khi ngẩng nhìn, dẫu cho trăng đêm nay chỉ trông như món ốp lết.

Dù tọa trên tinh cầu nhỏ bé nhất vẫn được băng qua bao cụm mây hiền hòa, tiến đến muôn vàn ánh trời sao, đây là lòng tốt dịu dàng nhất vũ trụ ban tặng cho con người.

Hai người cùng nhau nhận lấy bầu trời đêm trước mắt, Trịnh Phái Dương bỗng mở lời: “Lâm Dụ ơi, trăng đêm này tròn quá.”

Lâm Dụ chỉ thấy mỗi cái đít nồi đen sẹm, quay qua hoang mang hỏi: “Trăng ở đâu cơ?”

Tiếng vừa dứt, người ngồi cạnh vừa hay xoay sang, chóp mũi lạnh lẽo cọ qua bờ môi trên, Trịnh Phái Dương kề đến, hôn lên môi anh.

“Không biết ở đâu nữa, em chỉ muốn hôn anh thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK