“Dạo này tao có vài mối quảng bá đang tìm người hợp tác, mày nhận không?”
“Thôi, lịch trình của tao kín mít rồi, làm gì có thời gian rảnh. Hơn nữa Cố Ninh không cho tao làm thêm.”
“… Mày với anh ta sắp quay quảng cáo nữa hả? Mà mày đâu có cần chường mặt vào đâu, chụp đại vài tấm đăng Weibo thôi, caption có sẵn luôn rồi. Mày đăng bằng tài khoản Đậu Nành Mặt Ngu ấy.”
“Ba Tào Phớ Vừa Bùi Vừa Trắng mới đúng.” Lâm Dụ sửa lại, “Chắc là được đấy, nhưng mà tao không biết mối nào hết.”
“Chẳng sao, có đại ca đây, đại ca giới thiệu cho mày vài khách hàng đáng tin.”
Lâm Dụ ngẫm lại thấy cũng tốt, ngồi gảy ngón tay một xíu là có tiền, Cố Ninh mà biết chắc cũng khen anh càng lớn càng tiến bộ.
“Họ muốn quảng bá gì đấy?”
“Ai biết đâu, mày coi coi họ gửi mày cái gì.”
“Oke oke.”
Ngày thứ ba, Lâm Dụ nhận được gói hàng của bên quảng cáo, ấy là một hộp quà vuông tinh xảo. Sau khi xé mấy lớp vỏ chồng chéo nhau, Lâm Dụ thấy hai hộp gel bôi trơn màu hồng phấn.
Anh tức giận tố cáo với Phó Đản: “Đại ca! Em bị khách hàng quấy rối!”
Phó Đản xì mũi khinh thường: “Do mày tự làm tự chịu hết thôi. Bọn họ toàn gửi sản phẩm cho đối tượng hợp tác dựa trên nội dung mấy bài đăng trên Weibo. Mày dư thì giờ mắng tao chẳng bằng ngồi nhớ xem mình hay đăng cái quái gì.”
Lâm Dụ im lặng, hồi sau mới hỏi: “Vậy đại ca nhận được gì đấy?”
“…” Phó Đản vung chân, hất đổ hộp đồ ăn cho chó.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, Lâm Dụ đến Thượng Hải tham gia Lễ chiêu thương. Vì đã hứa đón năm mới cùng Trịnh Phái Dương nên vừa kết thúc là Lâm Dụ vội vã kéo hành lý về ngay, ngờ đâu lại gặp Hà Minh Quân chống nạnh chờ anh dưới lầu.
chiêu thương/招商: Là hoạt động quảng bá, giới thiệu phim/show nhằm thu hút, kêu gọi đầu tư từ các doanh nghiệp.source
Lâm Nghiêu bên cạnh gãi mái đầu chẳng còn bao nhiêu tóc, thấy con trai đến thì nói với anh qua khẩu hình: Chạy đi!!!
Lâm Dụ: “…” Trễ rồi bố ơi, con chui vào tấm ngắm của mẹ rồi còn đâu.
Hà Minh Quân trông thấy nghi phạm liền trỏ thẳng mặt: “Con ở đây thật đấy à!?”
Thôi thì bị bắt gian đến tận cửa rồi, Lâm Dụ vò mẻ chẳng sợ nứt: “Mẹ ơi, đây là nhà con mà, sao lại không cho con ở.”
Hà Minh Quân bị anh đốp chát nghẹn cả lời, phút chốc không biết bắt đầu chửi từ đâu, tức tối phủi tay rời đi. Lâm Nghiêu cuống quýt đuổi theo, vừa chạy vừa ngoắc con trai: Lại giúp lại giúp! Một mình bố gánh không nổi đâu!
Lâm Dụ tính đi cùng nhưng vừa chạy mấy bước chợt nhớ đến đống hành lý còn ở chỗ cũ, bèn quay về xách vali, kéo theo không được mà bỏ lại cũng chẳng xong, trông đến là khổ.
Chờ đến khi vào nhà, Hà Minh Quân đang khoanh tay ngồi chờ anh trên sô pha: “Trịnh Mai đến tìm mẹ. Không có cổ chắc đến giờ mẹ vẫn mù tịt không hay biết gì!”
Vốn cô Trịnh có lòng đến cảm ơn Hà Minh Quân đã săn sóc cho Trịnh Phái Dương nhà mình nhiều năm qua, bày tỏ một chân cảm tình tha thiết lòng quá, vô tình bày luôn dáng vẻ thông gia gặp nhau.
Mẹ Lâm tinh mắt, ngồi nói bóng nói gió một hồi, sau cùng Trịnh Mai đành đầu hàng.
Lâm Dụ không còn nước biện hộ nữa, anh gục đầu thừa nhận: “Cô nói sao thì là vậy đấy ạ, con xin lỗi nhiều.”
Hà Minh Quân đứng phắt dậy đánh anh.
“Ui da!” Lâm Dụ nhảy lùi về sau né được cái tát, chân anh lúc chạm đất quíu vào nhau, suýt thì quỳ xuống, “Mẹ! Mẹ bảo nếu con có quen ai thì cứ nói với mẹ mà! Mẹ đã hứa không đánh người rồi!”
Hà Minh Quân nâng tay: “Mẹ chỉ bảo không đánh cậu ấy chứ có nói không đánh con đâu?”
“…” Cũng đúng, Lâm Dụ nhớ lại rồi khuỵu gối, thành thạo quỳ cạnh sô pha.
Hà Minh Quân xoa eo, liếc xéo anh: “Đừng có bày vẻ với mẹ, con làm thế mẹ biết giải thích thế nào với mẹ của Lâm Lâm đây?”
Lâm Dụ ngẩng lên nhìn bà: “Con tự giải thích lấy, mẹ không cần phải giải thích đâu. Con đã hứa với dì ấy sẽ chăm sóc thật tốt cho Trịnh Lâm Lâm, con vẫn luôn chăm sóc cậu ấy như vậy.”
Hà Minh Quân bị anh chọc đến mức đỏ mặt tía tai: “Chăm sóc thế này đấy à!?”
“Bốp” một tiếng, cây thước nhẫn tâm đáp lên mu bàn tay Lâm Dụ.
Mẹ Lâm cầm thanh nhựa mỏng, đây là công cụ để bà đánh đòn Lâm Dụ mấy lúc anh lén đi chơi game hồi đó, ai mà ngờ đến giờ vẫn còn tác dụng. Nhưng lần này Lâm Dụ một mực ngẩng đầu, nhất quyết không nhận sai, Hà Minh Quân càng nhìn càng thấy tức, không ngừng quất thước lên bàn tay ửng đỏ của anh, mỗi lúc một mạnh.
Lâm Dụ chẳng rên tiếng nào, thế mà Lâm Nghiêu đứng cạnh cứ kêu “Ui da, ui da”. Hà Minh Quân trừng ông: “Ông lồng tiếng đấy hả! Tôi có rớ đến ông đâu!”
“Ui da, eo anh đau, ôi chao…” Lâm Nghiêu nói bừa nói bậy, kéo Hà Minh Quân vào phòng ngủ, “Em mau vào thoa dầu cho anh đi, đau quá ôi chao, anh chết mất thôi.”
Lâm Dụ cúi đầu quỳ trên sàn, mu bàn tay thì không đau lắm vì sức mẹ anh chẳng có bao nhiêu, nhưng đầu gối quỳ mãi thành ra hơi rát.
Đúng lúc này, Trịnh Phái Dương gọi đến: “Lễ kết thúc rồi mà, sao anh chưa về nhà?”
Lâm Dụ hạ giọng thì thào: “À… anh về rồi, về nhà anh.”
Trịnh Phái Dương hỏi: “Em vừa tan ca, có cần em đến đón anh không?”
“Không cần đâu không cần đâu, em đừng tới!” Trông thấy Hà Minh Quân bước ra từ phòng ngủ, Lâm Dụ đáp qua loa rồi cúp máy.
Hà Minh Quân ngồi trước mặt anh: “Nếu Trịnh Mai không nói với mẹ, con tính không bao giờ nói cho mẹ biết sao?”
Lâm Dụ do dự lắc đầu, anh sắp xếp ngôn từ hồi lâu, khi ngẩng lên ánh mắt đã hóa kiên định.
“Con biết đó giờ mẹ thương Lâm Lâm nhất nên sợ con không đáng tin, sợ tính con không trưởng thành, sợ con chỉ rung động thoáng qua. Nhưng mẹ ơi, con dám đảm bảo với mẹ, con rất nghiêm túc, đây là chuyện nghiêm túc nhất của con cho đến giờ.”
Giọng của Hà Minh Quân mềm đi trông thấy: “Vậy tại sao lâu thế mà con không nói với mẹ?”
Lâm Dụ đáp: “… Con tính chờ đến khi hai đứa tụi con trải qua một vài chuyện, vượt qua được một chút khó khăn rồi mới nói cho mẹ nghe, đến lúc đó mẹ sẽ an tâm hơn, nhưng giờ… Con cũng không biết nói sao cho phải, mẹ muốn đánh thì cứ đánh con đi, đây là trách nhiệm của con. Nhưng con thật lòng không thể sống thiếu Trịnh Phái Dương.”
Hà Minh Quân nhìn hốc mắt ửng đỏ của con trai mình, chóp mũi cũng theo đấy nao nao, bà nuốt xuống bao lời chưa nói: “Được, nếu con thích quỳ thì quỳ tiếp đi.”
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Lâm Dụ. Anh quỳ trước ghế sô pha, không nhúc nhích, thầm thì những câu từ chưa nói hết ban nãy, nhẹ bâng đến mức chẳng thể nghe thấy: “… Mỗi lần nói thích, con đều thật lòng muốn cùng Trịnh Phái Dương bên nhau cả đời.”
Bóng đêm chẳng biết buông tự bao giờ, máy sưởi được bật, cuốn đi bao suy nghĩ trong đầu Lâm Dụ, anh suýt thì ngủ gục.
Ngoài cửa đột nhiên vang tiếng chuông.
Lâm Dụ nhổm dậy tính ra mở. Ngay lúc duỗi thẳng chân, một cơn tê lan khắp từng thớ cơ, từ bàn chân ùa ra toàn thân như thủy triều.
“Á ui da!” Hệt như có vô vàn con kiến chui vào lòng bàn chân, khắp bắp chân đâm chi chít mũi kim nhọn, Lâm Dụ ôm chân ngã sõng soài trên nền nhà.
Hà Minh Quân hờ hững lướt qua anh, chẳng buồn ngoái nhìn.
Rồi có tiếng bà vui vẻ truyền về: “Ôi, Lâm Lâm đến rồi đấy à, vào đi con.”
Trịnh Phái Dương đứng ở cửa, trông thấy Lâm Dụ ưỡn ẹo ngồi trên sàn, dè dặt giơ chân mình như đang nâng lọ hoa, trông kì dị hết chỗ nói: “Anh làm gì đấy?”
Lâm Dụ: “… Anh đang tập yoga.”
Đèn mở, ánh sáng ấm áp phủ xuống. Trịnh Phái Dương ngồi xổm bên sô pha, người trên sàn bỗng thấy hơi tủi thân: “Sao em đến đây?”
Trịnh Phái Dương thay anh xoa chân còn lại: “Đã muộn thế này, đến giờ mèo con đi đánh nhau phải về rồi.”
Trở về căn phòng tắm nhà mình, Lâm Dụ tuột quần trước gương, đầu gối đỏ ửng một mảng.
Lâm Dụ xoa mũi: “Trông đáng sợ thế thôi, chứ thật ra không đau lắm… Úi da, em đừng chạm vô mà, anh đau chết mất.”
Trịnh Phái Dương cầm bình sứ nhỏ, bôi thuốc cho anh: “Mẹ bảo em đón anh về sức thuốc, anh đừng nhúc nhích, em thoa một chút đã.”
Thuốc mỡ lành lạnh, Lâm Dụ không hô đau, anh được xoa nên thấy dễ chịu hơn.
Trịnh Phái Dương ngẩng lên hỏi: “Đau không anh?”
“Không đau.”
“Vậy anh tắm trước đi, em ra ngoài.”
“Ê ê ê không được! Tay anh hết sức rồi, em chà mình cho anh đi!”
“Em bảo Pluto vào làm giúp cho.”
“Không cần! Nó chà rụng hết lông của anh mất!”
Trịnh Phái Dương cầm bông tắm hình quả dứa của Lâm Dụ: “… Chà chỗ nào?”
Lâm Dụ chỉ chỉ chỗ bên dưới: “Chỗ này nè em!”
Một lát sau.
“Lâm Dụ…! Anh bôi thuốc mỡ cả trên đấy à!?”
“Đâu có đâu! Gel bôi trơn vị dâu đó!”
“… Anh khùng hả.” Trịnh Phái Dương không nhịn nổi nữa, đẩy anh ra. Chưa kịp nhảy khỏi bồn tắm đã bị người đằng sau ôm chặt lấy đùi.
“Thử một lần đi em, chút tẹo thôi. Anh lỡ đăng quảng cáo rồi, không được gạt fan đâu! Nếu em không thích thì mình đổi sang vị dứa nhé!”
Pluto vẫn vòng vòng ngoài cửa nhà tắm, nó nghe chủ nhân gọi tên mình nhưng cửa bị khóa nên không vào được, chỉ thấy bóng người đong đưa chồng lên nhau, nhấp nhô lên xuống.
Mệnh lệnh gì thế này? Pluto không hiểu.
Từ phòng tắm lăn đến sô pha, rồi lăn thẳng lên giường, khắp căn nhà tràn ngập vị dâu tây, bong bóng hạnh phúc bay rợp trời.
Lâm Dụ chẳng thèm đoái hoài gì đầu gối bị thương, mỗi động tác đều đánh thẳng vào nơi sâu nhất. Ngoài cửa sổ vừa hay vang lên thời khắc đếm ngược hết năm của địa cầu.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
Giây cuối cùng nghênh đón độ sâu chưa từng có, run rẩy dung hòa vào nhau suốt hơn chục giây, Lâm Dụ hôn Trịnh Phái Dương, môi răng gắn bó, năm mới lại đến rồi.
Mỗi từ mỗi chữ của câu đầu tiên đều lấp lánh rạng rỡ: “Lâm Lâm ơi, chúc mừng năm mới.”
Pháo hoa đua nhau nở rộ ngoài cửa sổ, Trịnh Phái Dương chẳng còn sức phản ứng, chỉ có thể nhắm mắt ậm ờ đáp.
“Ừ, em cũng yêu anh…”
Trong nhật ký cuộc gọi của Trịnh Phái Dương, cú điện thoại chưa kịp cúp cuối cùng của năm ngoái giúp cậu vô tình nghe thấy nửa còn lại lời tỏ tình thầm thì.
“Lâm Lâm, mỗi khi nói thích, anh thật lòng muốn bên nhau với em cả đời.”
Trịnh Phái Dương buông thõng cánh tay, rồi lại được Lâm Dụ nâng về trên giường, rèm che quấn lấy gió mềm, hồi ức đan xen tương lai.
“Lâm Dụ, mỗi khi nói thích, em thật lòng muốn ước hẹn một đời cho anh.”