• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ân ~ ngủ ngon quá nha ~ " Lâm Tiểu Sách duỗi thắt lưng thỏa mãn nói, "A!" Đột nhiên thấy Trần Nghệ Phong ở bên cạnh nhất thời khiến cậu thấy hoảng sợ.

Nam nhân ngủ ở bên cạnh, bình thản giống như sư tử đang ngủ say, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, Lâm Tiểu Sách cảm thấy giờ khắc này quá đỗi hạnh phúc, được yêu Trần Nghệ Phong, anh cũng yêu mình, cảm giác quá không chân thật.

Lâm Tiểu Sách vươn ngón tay ra phác thảo dọc theo khuôn mặt của anh, xác nhận sự tồn tại chân thật của người yêu.

"Ngón tay không an phận như thế là muốn để anh ăn nó sao?" Mở mắt nhìn thấy Lâm Tiểu Sách ở phía đối diện vẫn chưa kịp rút tay về, trong nháy mắt gương mặt thanh tú ửng đỏ.

Trần Nghệ Phong kéo ngón tay đang muốn rụt về, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm lên ngón tay, "Ân ~~ buông ~ tay ~~ " Cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt khiến ngón tay hơi run rẩy.

Trần Nghệ Phong vươn ra toàn bộ đầu lưỡi bao bọc lấy ngón tay cậu kéo vào miệng mình, mút vào thật sâu.

Đột nhiên ngón tay rơi vào một địa phương vừa ướt vừa nóng, phảng phất như nó có chủ kiến mà tự mình chuyển động, chơi đùa cùng đầu lưỡi trong không gian ướt át.

Rõ ràng ngón tay mình trêu chọc đầu lưỡi của Trần Nghệ Phong, thế nhưng Lâm Tiểu Sách lại cảm thấy như mình mới là người bị trêu ghẹo vật, ánh mắt nóng rực của người yêu phảng phất như có thể nuốt mình vào bụng luôn vậy.

"Ân ~ không nên ~ ~ buông ra ~ buông ra ~ đi mà ~~ " Lâm Tiểu Sách năn nỉ người yêu buông tha ngón tay của cậu, nghe vậy Trần Nghệ Phong mới chậm rãi buông lỏng đầu lưỡi, để cho ngón tay của Tiểu Sách có thể đi ra ngoài.

Thời điểm Tiểu Sách rút ngón tay ra, một sợi chỉ mong manh gắn kết giữa ngón tay và bên môi, thấy vậy Tiểu Sách một trận đỏ mặt, ngượng ngùng dúi đầu vào trong chăn.

"Tiểu Sách ~ mau ra đây nha ~ như vậy sẽ ngộp thở đó ~ " Thanh âm trầm thấp xuyên thấu truyền tới trong chăn. Dùng hai tay lôi kéo Tiểu Sách từ trong chăn ra. "Được rồi ~ không đùa em nữa, đến đây ~ uống thuốc nào ~ "

Khi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng nhìn đến chén thuốc màu đen kia, nhất thời thay đổi liền thay đổi màu sắc, "Không cần ~ Phong, em không muốn uống ~ em đã khỏe rồi ~ anh xem ~ vết thương cũng mất rồi ~ có thể không cần uống thuốc nữa ~ đây là anh nói mà ~ "

"Đúng vậy, anh đã từng nói nếu như khỏe rồi thì không cần uống nữa, thế nhưng em vẫn còn chưa có hoàn toàn khỏe lại mà ~ "

"Nào có ~ em đã khỏe lắm rồi ~ anh xem anh xem ~ " Lâm Tiểu Sách kéo áo lên lộ ra cái bụng trắng noãn để Trần Nghệ Phong xem vết thương.

"Ách ~ Tiểu Sách ~~ " Nhìn Tiểu Sách để lộ ra da thịt trơn bóng khiến người khác tâm động, thanh âm của Trần Nghệ Phong đã có điểm run, chợt nuốt nước miếng, nhịn xuống dục vọng nói, "Em là bị nội thương, nhất định phải hảo hảo điều trị!"

Vươn cánh tay vô cùng muốn cởi quần áo của Tiểu Sách, vẫn là kéo quần áo xuống, nhìn Tiểu Sách bĩu đôi môi nhỏ nhắn, dùng ngón tay làm thành dấu chéo, thầm trách, "Em nhìn em kìa, cái miệng đã có thể treo lên một bình dầu luôn rồi kìa ~ "

"Người ta chán ghét Phong lắm! Thuốc đắng như vậy ~ em không muốn uống ~ không muốn mà ~~ " Biết Trần Nghệ Phong sủng ái mình nên tuyệt đối sẽ không nỡ mắng mình, Tiểu Sách cũng nổi lên tiểu tính tình, nhất định không chịu uống chén thuốc đắng nghét kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK