Hạ Sảng đi tới cái gì cũng chưa nói chỉ là vươn chân đá về phía Trần Nghệ Phong, "Đau không? Tiểu Sách khẳng định so với anh còn đau hơn, anh biết không, cậu ấy yêu anh thật nhiều năm, nhìn anh cười, khóc vì anh, cùng anh đau khổ, hiện tại khẳng định cậu ấy so với anh còn đau hơn rất nhiều!"
Như được thức tỉnh, Trần Nghệ Phong chợt tỉnh táo lại, Tiểu Sách yêu mình hơn bất cứ thứ gì trên đời nếu như đã quyết định rời đi, cái loại đau đớn dằn vặt này sao em ấy có thể chịu nổi.
"Cảm ơn… Hạ Sảng! Tôi muốn đi tìm Tiểu Sách về, lần này đến lượt tôi cướp lại em ấy!" Trần Nghệ Phong hồi thần nói. Bất quá tuy rằng đã hạ quyết tâm muốn tìm Lâm Tiểu Sách về, thế nhưng không biết bắt đầu như thế nào Trần Nghệ Phong chỉ có thể hỏi Hạ Sảng "Cậu có biết Tiểu Sách còn người thân nào không?" Thấy Hạ Sảng lắc đầu, lòng của Trần Nghệ Phong tựa như rơi hầm băng, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
"Tiểu Sách, em sẽ đi đâu… sẽ đến chỗ nào…" Sau khi Trần Nghệ Phong đau lòng rời đi, vẫn lái xe mà không có mục đích, anh biết nhất định là Tiểu Sách đã nghe thấy cái gì đó nên mới rời đi, đột nhiên một ý nghĩ chợt loé lên khiến anh tỉnh táo lại, "Hác Bằng?"
Một lần nữa trở lại Hác gia, Trần Nghệ Phong mang theo sắc mặt âm trầm đi tìm Hác Bằng, "Nghệ Phong! Anh đã quay lại!" Hác Giai muốn tiến lên ôm lấy anh, lại bị Trần Nghệ Phong lạnh lùng đẩy ra, "Hác bá phụ, có phải bác đã nói gì với Tiểu Sách rồi có đúng không?"
"A? Nghệ Phong, con nói cái gì vậy… căn bản là bác không quen cái người kêu là Tiểu Sách nha!" Hác Bằng trợn trắng mắt nói dối.
"Hác bá phụ, tôi tôn trọng ông là trưởng bối nên mới hỏi ông như vậy, nếu như trí nhớ của ông thật sự không tốt, vậy tôi đây chỉ thể giúp ông hồi tưởng lại một chút, chẳng hạn như, vụ điều tra hối lộ thương nghiệp!"Trần Nghệ Phong trầm trầm nói, giọng nói lạnh như băng có thể khiến Hác Bằng không tự chủ mà rùng mình một cái.
"Nghệ Phong, lời này không thể nói lung tung, con… con… con… có chứng cứ gì!" Hác Bằng liều mạng cắn môi, không tự chủ được mà xoa mồ hôi trên trán.
"Đương nhiên, tôi không chỉ có có chứng cứ, hơn nữa còn biết ông thúc đẩy hôn sự giữa tôi và Hác Giai cũng là vì muốn lợi dùng thân phận của tôi giúp ông xoay vòng vốn!" Trần Nghệ Phong lấy ra máy vi tính xách tay tùy thân ném tới trước mặt Hác Bằng.
Tư liệu được mở ra rõ ràng ghi thời điểm Hác Bằng thiếu hụt công khoản và kim ngạch. "Con… con… khi nào thì con biết đến chuyện này?" Hác Bằng sợ đến mức té ngã trên ghế sa lon, run rẩy hỏi.
"Từ sau khi Hác Giai cho người đánh Tiểu Sách, tôi đã bắt đầu điều tra ông!" Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Hác Giai ở bên cạnh. "Ông đã nhớ mình nói với Tiểu Sách cái gì chưa?"
"Bọn bây đúng là đồ điên… đồ điên… ha hả… cậu vì nó mà làm đến độ này… còn nó thì sao… ha ha ha!" Hác Bằng biết vị trí của mình đã mất, phát ra tiếng cười thê lương.
Giữa những lời rời rạc của Hác Bằng, Trần Nghệ Phong nhất thời hiểu được tâm tình trước đây của Tiểu Sách, cực độ đau lòng rời khỏi Hác gia.
"Linh…" Trần Nghệ Phong máy móc lấy điện thoại ra, "Này, không có, là Hác Bằng làm, không biết." Cúp điện thoại của Hạ Sảng, tìm kiếm vô hướng ở trên đường.
Liên tiếp vài ngày, Trần Nghệ Phong ngoại trừ công tác còn lại là lái xe trên đường không ngừng tìm kiếm, chỉ cần là bóng lưng thoạt nhìn giống với Tiểu Sách, anh đều sẽ xông lên lôi kéo người ta. Vĩ Lăng nhìn thấy Trần Nghệ Phong gần như điên cuồng, hoàn toàn không có cách nào, bởi vì hắn cũng đã từng thể nghiệm qua loại thống khổ cực độ này.
Bởi vì thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Trần Nghệ Phong dị thường gầy gò đến mức dọa người, cả người đều tản mát ra trạng thái thất thần, cứ thế khiến cho thượng tầng công ty phải tìm đến anh nói chuyện. "Nghệ Phong, các lão già kia không nói gì với cậu đi?"
"Yêu cầu tớ điều chỉnh lại trạng thái làm việc, bằng không...