Hắn chớp chớp mắt, dường như trong đôi con ngươi trong trẻo có một tầng sương mù mờ mịt, lại khiến người khác cảm thấy thương yêu.
- Ừ?
Nàng sờ ngọc bội, bỗng dưng lại cảm thấy khó mở lời. Người kia thấy nàng ngần ngừ, vậy mà cũng không thiếu kiên nhẫn, vẫn chuyên chú mở to đôi mắt hàm sương mà nhìn nàng.
- Người thấy tình hình phương bắc hiện nay...thế nào?
Câu nói ra lại là về chiến sự. Khinh Nguyệt mím môi lướt qua một tia u ám, rồi lại nhẹ bẫng biến mất, không để lại dấu vết. Thế nhưng tròng mắt Mặc Trần lại hơi ảm đạm đi, cũng nhanh chóng biến mất.
- Lạc tướng quân là người rất có bản lĩnh. Quân đội chúng ta không thiện chiến bằng. Cuộc sống nhân dân phương bắc khổ cực thiếu thốn.
Giọng nói hơi xa xôi làm Khinh Nguyệt chợt cảnh giác. Ba câu rời rạc
không chút ăn nhập, vậy mà đã nói lên hết tình cản hiện giờ, mỗi câu lại là một vấn đề cần giải quyết.
Trong đó thì Lạc Cơ chính là biến số khó khăn nhất.
Nàng chợt cười khẽ, giống như vô tình hỏi một câu:
- Thất vương tử, nghe nói khoảng hai năm trước người đã giải một câu đố trong yến tiệc tại Sở phủ, đã thành công đạt được bức tranh hoa hạnh trong mưa của tại hạ?
Cơ Mặc Trần trầm mặc nhìn nàng. Trên người vẫn mặc giáp, mái tóc buộc thật cao, tươi sáng giống như mặt trời. Rèm xe hơi lay động làm ánh sáng lọt ào, gò má tuấn tú lại nhiễm một tầng hồng nhạt. Hắn rất ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng cũng biết người trước mắt rất dễ nhìn, cũng biết hắn rất nổi tiếng.
Thế nhưng chuyện năm đó ở Sở phủ, cũng chỉ có hai người biết mà thôi.
Một là nhị vương phi hiện tại, Sở Khinh Vũ khi đó còn chưa xuất giá, một là người ở trong bức bình phong bằng trúc không lộ mặt, cũng là người đưa ra câu hỏi. Chuyện hắn tới nơi đó và đạt được tranh, vốn không có người thứ tư biết.
“Người ra câu hỏi và tại hạ có chút giao tình, nàng đã kể cho tại hạ nghe về người.” – Giọng nói thanh duyệt truyền tới, nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của hắn.
Mặc Trần sờ mũi cười, nàng nheo nheo mắt, nét cười thậm chí còn có chút hồn nhiên.
- Ồ...Cũng phải. Bức tranh đó vốn xuất phát từ ngươi...
Khinh Nguyệt chống cằm, ánh mắt lười biếng, vệt chu sa trên trán lộ ra sự yêu diễm lại thanh tân làm hắn hơi hốt hoảng:
“Thất vương tử, ngài rất có tài lãnh đạo.” Nàng hơi nhếch môi cười. “ Thế nhưng tại hạ thấy thật kì lạ. Một người tài năng như thất điện hạ, thế nhưng lại im lặng đến thế? Xem ra cũng có nét giống cửu vương nữ đó chứ, có điều ngài còn yên lặng hơn nàng.” Giọng nói đã dần dần trở nên sắc bén, lạnh như băng.
Hắn liếc nhìn người kia, nhớ lại năm đó... Hắn đã nói gì? Hai quân giằng co, ranh giới là một thôn làng. Trong thôn có ba trăm người dân bình thường, và một trăm tên lính. Hỏi phải làm thế nào để tiến công?
Hơn mười người trả lời, nếu không phải là đột nhập vào cứu những người kia, thì cũng là mặc kệ ba trăm bá tánh mà tiến công. Hắn lại không chỉ cứu ba trăm người dân, mà còn dùng họ để làm tổn thất lực lượng địch.
Không thể phủ nhận, đây là kế một mũi tên trúng ba con chim. Thế nhưng nguy hiểm tiềm ẩn trong đó cũng cực lớn. Nếu không thể một kích tất sát, thì chính là hại người một ngàn mà tổn thất tám trăm, là cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy. Dám đưa ra kế sách như vậy, phải là một người có đủ tự tin khống chế được toàn cục, nếu không, sẽ là một kẻ điên cuồng chỉ cầu chiến thắng.
Thất vương tử, ngươi là loại người nào đây?
Bên kia, nam tử không chút để ý mà cười khẽ khàng:
- Ta có chút cầu toàn... Làm việc chỉ để ý kết quả mà không xem xét quá trình. Thế nhưng ta lại không muốn thẹn với lương tâm, vậy nên, cứ thế thôi, cũng rất tốt.
Nang sửng sốt mở đôi mắt. Thực mơ hồ, giống như hắn không hề nói gì, lại cũng giống như hắn đã nói tất cả, giải thích mọi chuyện với nàng. Hắn, bởi vì biết nếu bản thân ra tay, sẽ làm rất nhiều người tổn thương. Như vậy, liền bỏ qua? Ngôi vương vào trong mắt người này, liền được quyết định qua loa như thế?
Chỉ một lát nàng liền bật ra tiếng cười nhẹ, trong lòng cũng bỗng dưng nhẹ nhõm rất nhiều mà không rõ nguyên nhân. Nếu khi nãy Cơ Mặc Trần hơi lộ ra ý khác, nàng...có lẽ liền muốn đổi người phò tá. Dù sao xét về tâm trí, tài trí lẫn kiên định, hắn đều cao hơn người kia một chút. Huống hồ, người kia còn có một nhược điểm chết người. Thế nhưng trong thâm tâm nàng không hiểu sao lại không muốn. Có lẽ cũng vì khí chất quá sạch sẽ trên người hắn, nàng không muốn hắn cũng bị cuốn vào những thứ kia.
- Ừ, đúng là cũng không tệ lắm. Thất vương tử quả thực rất...đặc biệt. – Khinh Nguyệt tủm tỉm cười, ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ, xuyên qua mành tre thấy những thân tín của mình nghiêm trang cương trực.
- Tử Tuân.
- Hả?
- Gọi ta là Tử Tuân. – Đôi mắt trong trẻo sáng ngời vẫn thẳng tắp nhìn nàng, hơi lộ ra ý cười mơ hồ - Chúng ta là bằng hữu được không?
- Hả? À? Được? – Khinh Nguyệt vẫn trợn mắt nhìn hắn, trong đầu mơ hồ thành một đoàn. Người này...không phải là quá lạnh nhạt, mà là quá ngây thơ không biết kết giao ư?
Đạt được kết quả mong muốn, Cơ Mặc Trần lộ ra nụ cười dịu dàng rồi tiếp tục nhắm mắt lại, làm khúc gỗ.
Rốt cục sau hơn nửa tháng tiếp xúc, Khinh Nguyệt mới lờ mờ hiểu được giám quân của mình là kiểu người như thế nào. Hắn rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, giỏi về quan sát, thậm chí còn hiểu lòng người.
Nhưng hắn lại khá tùy hứng với bản thân, đôi khi cũng rất ngây thơ.
Ví như lúc này.
Cơ Mặc Trần rối rắm mím môi nhìn bàn cờ, tay dài thon trắn noãn như ngọc hơi chần chừ một chút, rồi dứt khoát hạ xuống.
- Tử Tuân, ngươi đã đi lại bốn lần rồi!
Khinh Nguyệt than nhẹ, thế nhưng cũng mặc hắn, dù sao có đi lại mấy lần thì kết cục đã có sẵn rồi, cũng không thay đổi được gì. Nàng không hiểu gì về cờ, cái nàng nhớ được là những bàn cờ không lời giải đáp trong các cuốn sách hay trên mạng. Cho dù kiếp trước... nàng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, ngày ngày đều nằm trên giường bệnh, đọc hết sách này đến sách kia, thế nhưng khi thực sự bắt tay vào chơi, thì vẫn luôn thảm bại.
Có điều, dùng vài bàn cờ không lời giải thế này để hù vị thất vương tử tĩnh lặng kia, thế cũng đủ rồi.
(Xấu bụng quá, mn không nên học theo bả -_-)
Cơ Mặc Trần rất ít khi cùng người khác chơi cờ. Lúc đầu có thái tử đại ca chơi cùng, hoặc thỉnh thoảng Tuệ đại sư ở Ngụ Phật tự có cùng hắn chơi. Thế nhưng sau này thái tử đại ca mất, Tuệ đại sư chơi cùng hắn cũng là than nhẹ một tiếng… Rồi từ đó, hắn cũng không đụng vào bàn cờ nữa!
Thế hưng những ván cờ này thực sự đã làm hắn rất hứng thú. Đây cũng là sự cố chấp trong tâm trí hắn, luôn muốn đạt được kết quả tốt. Nhất là với tình huống này, sở thích về kỳ nghệ lại không làm hại ai, hắn càng thêm say mê để ý.
Cả đời này Cơ Mặc Trần chắc cũng chưa từng có sự tập trung cao độ như vậy, mỗi bước đi là mỗi bước cẩn thận lo lắng, tính toán trước sau kỹ lưỡng mới dám đi xuống. Thế nhưng lại lưỡng lự không yên, không rõ liệu bước đi có phá hỏng toàn cục hay không.
Sơ Khinh Nguyệt đạm nhiên vân vê quân cờ trắng noãn tinh xảo, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn... Cái nóng ran của bắc cảnh ùa vào xe ngựa, làm trên trán trơn bóng của Cơ Mặc Trần rịn một lớp mồ hôi mỏng. Thế nhưng ngược lại lại cảm giác thực yên bình.
Ít nhất là sự yên bình này sẽ kéo dài cho tới bắc cảnh. Nàng hơi lướt qua khuôn mặt vị giám quân vẫn đang tập trung cao độ, lại chống cảm nhắm mắt phác thảo lại địa hình trong đầu, trầm ngâm không lên tiếng.