Trong thành, dân chúng đã di tản gần hết, chỉ còn lại thanh niên trai tráng và vài cô nương xin ở lại làm hậu phương.
Hắn nhìn khuôn mặt điềm tĩnh như nước của binh lính, những chiến hữu đã cũng vào sinh ra tử, thậm chí trên gương mạt còn có một tia cười nhẹ quyết tuyệt.
Bản thân cũng chợt cười lên một tiếng. Dường như bên tai còn vang lên tiếng nói cười của bắc cảnh năm đó. Biết khi nào hoa mai mới nở khắp nơi, nhuộm bắc phương một màu vàng rực rỡ?
Đôi tay gầy mà chắc khỏe nắm chặt trường thương, hắn quay người lại nhìn binh sĩ đã tập hợp đầy đủ sau lưng.
- Tử thủ Thủ Túc thành!
- Tử thủ! Tử thủ! Tử thủ!
Đúng vậy, phải giữ bằng được thành! Bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi. Sau lưng họ, không phải là cái chết kề cận, mà chính là tính mạng hàng ngàn vạn dân chúng bắc cảnh. Bọn họ, cũng như Thủ Túc thành, chính là tấm khiên cuối cùng!
Trận chiến thủ thành năm đó, sau này được xem như trận chiến huy hoàng mà thảm khốc nhất, không phải vì độ thương vong thảm thiết của nó, mà là vì đây là trận mở đầu cho một thời khói lửa mãnh liệt nhất lịch sử hai nước Thương Bích từ khi lập quốc.
Trống trận nện rầm rập như sấm dồn liên tục khích lệ tinh thần tướng sĩ. Lạc Cơ một thân chiến bào, ánh mắt thị huyết sáng rỡ như sao xa, vung đao làm từ hắc thiết đen tuyền lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hăng máu đến dữ tợn.
- Tiến công!
Hàng nghìn cảm tử quân Bích quốc ồ ạt xông tới. Trước mắt bọn họ không phải là Thủ Túc thành đầy binh lính, mà là mảnh đất màu mỡ của Thương quốc, có những bò những dê, có đồ ăn thỏa thích.
Bọn họ tiến công nhanh chóng, Lạc Cơ lấy bất ngờ làm chủ, đánh úp tới nơi này thì không còn che giấu được nữa. Cho dù Thủ Túc thành vẫn ngày đêm chuẩn bị cho trận quyết chiến, thế nhưng tốc độ của họ vẫn cần nhanh hơn, nhanh nữa! Phải để bọn họ không kịp trở tay! Phải mau chóng tiến vào thành, đem sự giàu có của Thương quốc đạp dưới chân, đem bọn văn sĩ nhu nhược ngu ngốc Thương quốc làm nô dịch! Khai sáng ra một triều đại của Bích quốc trường tồn!
Ngay đại môn, một toán lính từ thành trở ra, lúi húi hai bên cổng thành. Mắt thấy đội quân tiên phong đã muốn gần sát, bọn họ hành động nhanh chóng, những đầu đao chặt mạnh thanh gỗ lớn, những dây thừng kéo lên hai bên, mau chóng lủi vào trong.
Cổng thành sập lại.
Bên trong, gỗ đá đã chất thành đống. Lang Nha quân đến cuối cùng vẫn là Lang Nha quân, dù chỉ còn một đội nhỏ, thế nhưng hành động cực kì mau lẹ.
Mặt trời lên cao dần, ánh nắng gắt độc hại của bắc cảnh chiếu xuống, giống như là phẫn nộ, lại mang sự bức bối khó tả. Nửa canh giờ, một canh giờ, Lạc Cơ đã dẫn quân áp sát Thủ Túc thành.
Trần Nhạc Dự nheo mắt, cầm thiên lí nhãn nhòm xuống. Đứng đầu ba quân là một nữ nhân, mặt mũi thực ra lại mang nét nhu hoàn phong tình của nữ nhân vùng sông nước, khác với vẻ đẹp mạnh mẽ hừng hực thường thấy của nữ nhân Bích quốc. Trên thân chiến bào giáp sắt, đầu đao to lớn đen tuyền ông ông như đầm cổ, sáng rỡ do được tắm máu nhiều người. Chỉ là trên gương mặt nhu hòa đó, lại có một đôi mắt sâu thẳm đen như mực, gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, lộ ra ánh nhìn âm lãnh mà thị huyết, giống ánh mắt đàn sói nhìn mồi, giống ánh mắt của rất nhiều nam nhân Bích quốc.
Là Lạc Cơ.
Trần Nhạc Dự vậy mà không quá bất ngờ. Cho dù đây đúng là một kinh ngạc lớn, thế nhưng mà, ai ăn ai còn chưa biết được.
Đôi bàn tay màu lúa mạch giương cao cây đao, trên môi bày ra nụ cười khuynh đảo mà cuồng dã, Lạc Cơ mở môi mọng, giọng nói khàn khàn có sức xuyên thấu cực mạnh:
- Lên!
Cổng thành bắt đầu hỗn loạn, đám binh lính Bích quốc lao lên, muốn dùng đủ cách để phá cổng thành, những tiếng hò dô vang dội trấn áp hết thảy hoạt động chung quanh, nhưng không trấn áp được sát khí ngùn ngụt bốc ra tự mỗi người.
Thế nhưng đoàn người nhanh chóng khựng lại như thủy triều gặp phải núi cao. Thực ra không phải núi, mà là vực sâu vạn trượng.
Cách cổng thành, từ khi di dời dân chúng, Trần Nhạc Dự đã cho đào sẵn hào sâu quá người, bao quanh thành giống như một chiến lũy vững chắc.
Hắn đứng trên thành, nheo mắt nhìn phía dưới, cười lạnh. Mục đích thật sự không phải là làm địch ngã xuống hố sâu mà chết... Con ngươi sáng trong hơi mang nét ngây thơ nhiễm một tia lạnh lùng.
Lạc Cơ con ngươi co rút, nhìn binh lính của mình dẫm đạp lên nhau. Không sai, là đạp lên nhau. Nàng cảm giác đầu mình ẩn ẩn đau, vốn không nghĩ rằng chính mình sẽ bị tổn thất chỉ vì loạn trận tuyến.
Mỗi người trên chân đều mang ủng thật nặng, một hàng phía trước sụt xuống hào, kéo theo những hàng sau ngã dúi dụi. Tên đội trưởng gào lên hung ác:
- Ổn định, tất cả ổn định cho ta! Khốn kiếp, ngươi đi kiểu gì thế hả? Không nhìn sao, TMD lão tử chém các ngươi!
Răng nanh trắng bóc của Thời Quý lộ ra, khuôn mặt có vẻ hứng khởi kì lạ. Hắn chính là người đề xuất đào hào, độ rộng, độ sâu quá người, tất cả đều được tính toán thật kĩ để đạt được hiệu quả này. Thực ra, cái mà hắn muốn không phải chỉ là vài cái mạng của bọn chung, mà là lòng quân.
Không phải bên dưới, nhuệ khí Bích quốc đã sụt giảm thế nào sao?
Đằng trước mặt là khuôn mặt lũ gà nhép yếu ớt Thương quốc cười nhạo, đằng sau là lửa giận và sự tủi hổ của đồng bạn, hắn cảm giác máu huyết dường như sôi lên, đôi mắt đỏ nhìn chằm chặp cổng thành, thét lên:
- Công thành!
Những chiếc thang nối dài nhanh chóng được chuyển lên phía trước, đồng thời từ bên trên, đợt mưa tên như thác trút xuống, tử địa đã bắt đầu.
Đôi mắt đen thẳm tà vụ âm lãnh của Lạc Cơ mang vẻ trống rỗng, cả người có vẻ âm trầm, không nghĩ tới mới mấy hôm trước còn đại thắng, nàng lại có thể lơ là cảnh giác. Thành lũy trước mắt là được xây bằng máu của Lang Nha quân, nào có dễ dàng như vậy. Có điều, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Cây cung lớn giương lên, đầu mũi tên cũng làm bằng huyền thiết, ông ông vang, bên môi nàng xả ra nét cười, hướng thẳng về phía chấm màu đen ở xa xa, dáng đứng thẳng tắp.
Trần Nhạc Dự như cảm giác được cái gì, cũng đưa mắt xuống dưới. Mũi tên thẳng hương bản thân, hắn hơi sửng sốt, ngay lập tức trấn tĩnh lại, cũng rút một mũi tên ở ống bên cạnh, liếm môi căng dây.
“Phựt!” một tiếng, cả hai mũi tên rời khỏi dây, Xuân Nhạ một thân áo đen, quỷ mị từ phía sau Trần Nhạc Dự lao ra, đại đao to lớn không phù hợp với vẻ ngoài mảnh khảnh hất lên, mũi tên của Lạc Cơ cư nhiên bật ra sau, rơi xuống đất.
Mà dưới kia, tên của hắn cũng đã lao đi. Lạc Cơ vung đao hất tên, không ngờ tên kia vậy mà lại lệch!
Nàng ngơ ngác, vốn nghĩ một cuộc so tài ngang sức, vậy mà, hình như nàng đánh giá hắn hơi cao. Đôi mắt lơ đãng liếc sang, chợt một luồng khí nóng trong người dâng lên. Tên kia, vậy mà bắn gãy tinh kỳ của nàng!
Khốn kiếp, lũ khốn giảo hoạt!
Mặc cho tướng lĩnh hai bên âm thầm so chiêu, ở cổng thành vẫn là một mảnh huyết tinh đáng sợ.
Binh sĩ đã chuẩn bị từ trước rất nhiều dầu sôi, lúc này trên thành cao, Thời Quý chỉ huy, dội những thùng dầu sôi sục xuống thành. Vô số binh sĩ Bích quốc hoảng hốt buông tay ôm đầu, gào la thảm thiết mà ngã khỏi thang, cả thân người từ trên không trung rơi tự do xuống đất, chết ngay tại chỗ. Nếu như may mắn không chết cũng bị dầu sôi làm cho cháy da cháy thịt, lăn lộn la hét điên cuồng.
Trần Nhạc Dự lạnh lùng nhìn thảm ảnh, môi mỏng phun ra tiếng nói: “Hỏa tiễn.” Nhất thời, mưa tên ban đầu, được thay thế bằng những mũi tên lửa, dưới ánh nắng gay gắt của bắc cảnh càng trở nên nóng nực.
Dầu sôi gặp lửa, bùng cháy dữ dội, khói đen ngùn ngụt bốc lên. Mùi khói dầu quyện với mùi máu thịt cháy khét lẹt biến thành một thứ mùi lợm giọng quái gở xộc thẳng vào khứu giác con người. Một số binh sĩ không kìm được, cảm giác buồn nôn xộc lên, cả khuôn mặt trắng nhợt.