Bởi vậy mỗi ngày vào triều sớm đã trở thành chuyện những đại thần sợ hãi phiền lòng nhất.
Thượng Tốn mới chỉ ba mươi tuổi, đúng trong giai đoạn hăng hái, khát vọng hoài bão với giang sơn của mình nhất, nhưng nhìn qua khuôn mặt với xương gò má cao, hai mắt thâm trũng, gò má gầy gò, tóc mai điểm bạc, thì hắn chẳng khác nào một bộ xương khô khoác da người. Cho dù thân mặc long bào, đầu đội long quan, cũng không giấu được người đầy bệnh tật.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc, đặt ở dưới cánh mũi khẽ ngửi, sau đó lạnh lùng nói: “Không có gì để nói sao? Chẳng lẽ thủ hạ mà trẫm nuôi chỉ là một đám phế vật chỉ biết ăn không biết nói?”
Cố Ứng Quyền nghiêng người ra sau nhìn Thẩm Hoạch. Người phía sau đang nhìn chằm chằm mũi giầy của mình.
“Thế nào? Gần đây thiên hạ này thái bình đến thế sao?” Thượng Tốn liên tục cười lạnh, “Ngụy Chu, mấy ngày trước không phải ngươi khởi tấu xin trẫm xuất binh tiến đánh Nam Nguyệt sao? Nhanh như vậy đã từ bỏ rồi? Hay là có người bảo ngươi không cần nói ra?”
Cả người Ngụy Chu run lên, âm thầm hối hận ngày ấy tùy tiện lấy chuyện này để dời đi tức giận của Thượng Tốn với Cố Ứng Quyền, “Ngày đó thần suy nghĩ không thấu đáo.”
“Suy nghĩ không thấu đáo?” Sắc mặt Thượng Tốn chợt kết thành băng sương, “Ngươi cho rằng Kim Loan điện là nơi nào? Suy nghĩ không thấu đáo mà dám lên tiếng ở nơi này?”
Ngụy Chu “bùm” một tiếng quỳ xuống mặt đất, “Thần lỡ lời, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Thượng Tốn nắm cằm thật chặt, lại chậm rãi thả lỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, “Trẫm lại cảm thấy đề nghị ngày ấy của ngươi rất tốt. Nam Nguyệt chỉ là một nước nhỏ ở biên thuỳ lại dám không coi hoàng triều Đại Tuyên ta ra gì, thông hôn với Bắc Man Di, thật sự là đáng ghét. Có điều……”
Ngụy Chu không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, cũng không dám hỏi tiếp, chỉ cúi đầu nghe hắn nói: “Cái gọi là muốn diệt bên ngoài thì phải yên bên trong. Trước khi xuất binh đi đánh Nam Nguyệt, trẫm có nên trừ bỏ khối ung nhọt trong cảnh nội Đại Tuyên trước hay không?”
Khối ung nhọt trong mắt của Hoàng đế, từ trong triều đến ngoài triều, chỉ sợ không có một trăm cũng phải đến năm mươi, mà nằm trong đó, chính là hai đảng Cố – Thẩm.
Tuy rằng trong nội tâm của Cố Ứng Quyền và Thẩm Hoạch cuồn cuộn như sóng biển, nhưng trên mặt lại không có chút dấu vết nào.
“Các ngươi đang sợ cái gì?” Thượng Tốn chụp đùi cười nói, “Không phải các ngươi đang lo lắng cho chính mình chứ?”
“Chúng thần sợ hãi.” Cố Ứng Quyền và Thẩm Hoạch dẫn đầu quỳ xuống dập đầu.
Chúng thần lập tức làm theo.
Thượng Tốn trên cao nhìn xuống những chiếc mũ quan cúi rạp sát mặt đất, châm chọc cười, “Các khanh hiểu lầm. Các khanh đều là trụ cột của triều đình, cột trụ của Đại Tuyên, sao trẫm có thể cho rằng các ngươi là u nhọt được đây?” Hắn thấy mọi người vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, chán ghét nói, “Đều đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Đợi mọi người đứng lên, trên mặt Thượng Tốn lại khôi phục vẻ lạnh lùng, “Trẫm nói u nhọt…… ở phía đông.”
Cố Ứng Quyền đột nhiên bước ra khỏi hàng nói: “Thần có chuyện muốn tấu.”
Thượng Tốn nhíu mày, “Ồ, nói.”
“Lam quận vương dung túng con nuôi Tiêu Tấn ở Miễn Châu, cấu kết với phỉ đảng Tự Tại sơn và phản nghịch Nguyễn Đông Lĩnh, ý đồ gây rối, thật là tội ác tày trời, xin Hoàng Thượng nắm rõ.”
Thẩm Hoạch ở một bên cười lạnh. Thật là làm khó cho hắn nghĩ ra nhiều tội danh như vậy.
Thượng Tốn nhẹ nhàng cười, “Cố ái khanh có chứng cớ gì?”
Cố Ứng Quyền ngẩn ra. Hắn vốn theo ý của Thượng Tốn mà nói ra, ở đâu có chứng cớ.
Thượng Tốn nói: “Cũng không sao, coi như Cố tướng lấy “có lẽ có”* để kiện cáo Lam quận vương.”
*Có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Cố Ứng Quyền nhất thời giống như câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói ra được.
Thẩm Hoạch âm thầm đắc ý. Sợ là dạo gần đây Cố đảng bị Hoàng Thượng nhằm vào nhiều, ảnh hưởng không ít, hắn mới sốt ruột lấy lòng cấp trên, lại không ngờ dễ dàng bị rơi vào bẫy, thành hình nhân thế tội. Xem ra, đối với chủ nhân âm tình bất định thế này phải cẩn trọng hơn nhiều.
Sau khi dội một thân nước bẩn lên người Cố Ứng Quyền, tâm tình của Thượng Tốn tốt hơn, ngay cả bước chân vào Càn Khôn điện cũng nhẹ nhàng hơn lúc trước.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng,” Đại nội tổng quản Nhạc Hà Lễ nhẹ giọng nói, “Kiêu Dương Vương Thượng Tín xin yết kiến.”
“Truyền.” Hắn vừa mở một bản tấu ra lại khép lại.
Khi Thượng Tín vào cửa hơi cúi thấp người, “Thần Thượng Tín tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Tín nói, “Trẫm nghe nói gần đây Thụy Châu rất náo nhiệt, ngươi thấy thế nào?”
Thượng Tín nói: “Trương Văn Đa có chứa tâm tư khác, không thể tin.”
Thượng Tốn khoát tay, “Gan chuột cánh gián, không đáng nhắc đến. Trẫm muốn biết là phía Tiêu Tấn thế nào?”
Thượng Tín nghĩ nghĩ, nói: “Danh bất hư truyền.”
Sắc mặt Thượng Tốn khẽ thay đổi, sau một lúc lâu mới nói: “Trẫm nghe nói năm đó giao tình của hắn và Lam Dục Lâm rất sâu nặng.”
Cái tên Lam Dục Lâm ở trong triều đình là một điều cấm kỵ, ngoại trừ Hoàng đế, ai cũng không dám nhắc tới vị phế hậu này. Cho dù kiêu hoành như Thượng Tín, cũng chỉ im lặng.
“Nếu ngươi và Tiêu Tấn ở trên chiến trường giao thủ, có bao nhiêu phần thắng?”
Thượng Tín nhíu mày, “Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thần không dám vọng đoán.”
Ánh mắt Thượng Tốn trầm trầm, lập tức cười nói: “Sở dĩ trẫm thích ngươi, bởi vì ngươi dám nói lời thật. Vừa rồi Cố tướng ở trong triều buộc tội Lam quận vương, trẫm đã chuẩn tấu, đợi ngày mai, ngươi cầm Hổ phù đến Lục Bôn doanh và Phiêu Kỵ doanh lĩnh ba vạn quân, đến Trưởng Thắng doanh lĩnh một vạn, thêm năm ngàn quân coi giữ kinh thành từ chỗ của Thẩm Nguyên Trùng, tổng cộng tám vạn năm ngàn nhân mã, thay trẫm lấy lại Miễn Châu!” Ngụ ý của hắn, chính là đưa khu vực của Lam quận vương vào hàng ngũ bán nước.
Thượng Tín nói: “Nhưng như thế ở bốn doanh binh chỉ còn hai vạn, thêm quân coi giữ kinh thành hai vạn, tổng cộng mới là bốn vạn, nếu thần tùy tiện mang đi tám vạn năm ngàn, chỉ sợ……”
“Không phải là tùy tiện.” Thượng Tốn nói như đinh đóng cột, “An nguy của kinh thành không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần thay trẫm đánh thắng trận trở về là được!”
Thượng Tín thở dài.
Năm đó khi vua Tuyên Thuấn còn tại vị, Bình An vương và Cao Dương vương trước sau tạo phản, khiến các vị vua kế vị tiếp theo nhận được một bài học, từ nay về sau chỉ phong vương không phong đất. Bởi vậy Vương gia ở tại kinh chỉ có danh hiệu mà không có thực lực. Tứ đại quận vương có thâm căn cố để ở khắp nơi tuy rằng không thể ra lệnh triệt phong tước đất, nhưng thuế má thu vào lại liên tục tăng cao, thậm chí so các châu huyện khác còn cao hơn hai ba lần, hàng năm có không ít danh mục phải quyên người quyên ngựa, liên tục vài thập niên như vậy, cũng có hiệu quả rõ ràng. Ít nhất binh quyền Hoàng đế nắm trong tay đã gấp bội.
“Thần tuân chỉ.”
Thượng Tốn vừa lòng gật đầu, trấn an nói: “Viên Tự Không và Lục Minh còn có mười lăm vạn binh mã ở biên cảnh Thích Châu và Thắng Châu, chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, tức khắc có thể trở về kinh nghe lệnh, bởi vậy tình hình trong kinh, ngươi không cần lo lắng.”
Nếu bọn họ hồi kinh, cũng có nghĩa là quân Bắc Di bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua biên giới Đại Tuyên, đưa quân về phía nam, như vào chỗ không người!
“Đương nhiên, ngày đó, chắc chắn sẽ không đến!” Thượng Tốn ngạo nghễ nói.
Thượng Tín biết hắn chưa đạt được mục đích thì chưa bằng lòng, bởi vậy nói: “Thần lập tức trở về chuẩn bị.”
Thượng Tốn nghe vậy cười nói: “Thay ta vấn an Hoàng thúc Hoàng thẩm. Đúng rồi, Tự Tại sơn ngươi tiêu diệt thế nào rồi? Có cần trẫm phái người khác thay ngươi xử lý không?”
“Không cần.” Thượng Tín quay đầu đi nói, “Chuyện của Tự Tại sơn đợi thần từ Xa Châu trở về sẽ tự mình xử lý.”
Thượng Tốn chế nhạo nói: “Trẫm nghe nói Tự Tại sơn có nữ thổ phỉ, được người đời gọi Phượng cô, dung mạo không tầm thường.”
Khuôn mặt Thượng Tín cứng lại, cụp mắt nói: “Chẳng qua chỉ là dung phấn chi tục* mà thôi.”
*Dung phấn chi tục: dùng miêu tả người con gái, ý chỉ vẻ đẹp tầm thường, không đáng nhắc tới.
“Đúng thế, nữ nhân giang hồ lỗ mãng sao có thể so sánh được với tiểu thư xuất thân khuê các.” Hắn trầm ngâm một lát lại nói, “Trẫm nhớ hình như trong nhà Thẩm tướng có vị thiên kim tuổi tác xấp xỉ ngươi, có điều vẫn nên chờ ngươi thắng lợi trở về rồi nói sau.”
Thượng Tín nhẹ nhàng thở ra, “Phải.”
“Ngươi đi trước đi, Hoàng thúc Hoàng thẩm nhiều ngày không thấy ngươi, tất nhiên rất nhớ.”
Thượng Tín vội vàng cáo lui.
Ra khỏi Càn Khôn điện, hắn cũng không vội vã rời cung, mà quẹo vào Thiên Cương cung hoang vu nhất trong Tượng Hồng điện.
Khoảng chừng nửa thời gian uống chén trà nhỏ sau đó, mới thấy Nhạc Hà Lễ lén lút đi vào, “Vương gia đợi lâu.”
Thượng Tín mỉm cười, “Nhạc tổng quản khách khí, tâm tình gần đây của Hoàng Thượng như thế nào?”
“Cao hứng.” Nhạc Hà Lễ che miệng cười, “Vương gia có thể thấy tâm tư Hoàng Thượng mà.”
Thượng Tín nói: “Có điều vì sao Hoàng Thượng đột nhiên lại muốn tiến đánh Miễn Châu?”
Mối thù của Thượng Tốn và Lam quận vương đã không còn là một ngày hai ngày, nhưng lúc trước sở dĩ hai bên không trở mặt, thứ nhất là vì Thượng Tốn vẫn còn kiêng kỵ Tam đại quận vương. Thứ hai là sau khi hai vị thế tử của phủ Lam quận vương chết trên chiến trường, nguyên khí của Lam gia tổn thương lớn, binh lực trong tay từ mười vạn giảm xuống hơn năm vạn, tuy rằng nghỉ ngơi lấy sức vài năm, nhưng vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp. Thứ ba là vì Chung gia ở Tống thành ngang nhiên chiêu binh mãi mã, hành động này chẳng khác gì quăng cho Thượng Tốn một cái tát. Ai cũng biết lúc trước hắn vì ai mà phế bỏ Lam hoàng hậu, kết thù với Lam quận vương, ai cũng biết lúc trước hắn đã thả cho Chung gia một con ngựa, hạ thủ lưu tình. Mà nay, Chung gia chịu ân sủng lại làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như thế, ở trong lòng Thượng Tốn, sự căm ghét với Chung gia đã vượt xa Lam quận vương, dù sao nghiêm túc mà nói, từ trước đến giờ Lam quận vương cũng chưa làm chuyện gì thực sự có lỗi với hắn. Cho nên nếu nói xuất binh, kẻ thứ nhất hắn chọn nên là Chung gia mới phải.
Bởi vậy quyết định lần này của Thượng Tốn không phải ngẫu nhiên.
Nhạc Hà Lễ cười nói: “Chuyện này tự nhiên là có nguyên nhân.” Cho dù biết nơi này bí mật, không có ai qua lại, hắn vẫn không nhịn được mà ngó nghiêng xung quanh một hồi, mới thấp giọng nói, “Lúc trước La quận vương dâng tấu thể hiện lòng trung thành với Hoàng thượng, cũng tự nguyện xin đi loại bỏ Chung gia, cái đinh trong mắt Hoàng Thượng.”
“La quận vương?” Thượng Tín hơi nhíu mày lại.
Nhạc Hà Lễ gật đầu nói: “Trong tay La quận vương có mười vạn binh mã, tiêu diệt một Chung gia không phải dễ như trở bàn tay sao? Nhân dịp hiện tại Tiêu Tấn đang ở Thụy Châu, Hoàng Thượng muốn mượn cơ hội này đánh Xa châu không kịp trở tay.”
Hai bút cùng vẽ sao? An bài như thế này quả thật là khiến người ta vừa lòng đẹp ý. Thượng Tín trầm tư không nói.
Nhạc Hà Lễ thấy sắc mặt hắn không tốt, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì không ổn sao?”
“Thế La quận vương có đưa ra điều kiện gì hay không?”
Nhạc Hà Lễ giơ ngón cái nói: “Vương gia quả nhiên liệu sự như thần, La quận vương dâng tấu xin Hoàng Thượng miễn thuế ba năm.”
Thượng Tín gật gật đầu. Chuyện này có thể hiểu, mấy năm gần đây thu hoạch của Tần Châu không tốt, mà thuế má vẫn chưa giảm, quả thực là khó khăn, khó trách La quận vương ngồi không yên. Chỉ diệt một Chung gia có thể đạt được cơ hội ba năm nhàn hạ, quả nhiên có lời, “Hoàng Thượng nói như thế nào?”
“Đương nhiên là đồng ý rồi.” Nhạc Hà Lễ đột nhiên lau nước mắt, “Từ sau khi Chung hoàng hậu qua đời, tinh thần Hoàng Thượng vẫn không tốt, mà người của Chung gia lại cố tình…… Ôi, không nhắc tới chuyện này nữa.”
Thượng tin lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu nhét vào trong tay hắn, “Nhạc tổng quản vất vả.”
“Vương gia khách khí.” Hắn cười tủm tỉm đem ngân phiếu nhét vào trong lòng, “Vậy nô tài xin cáo lui.”
“Nhạc tổng quản đi thong thả.”
Thượng Tín đứng ở tại chỗ nhìn trời, lẩm bẩm nói, “Vì sao, cảm thấy có gì đó không đúng.”