Nhìn cảnh tường thành cao ngất, binh lính tinh thần sáng láng, cùng dân chúng nói chuyện có lễ, một mảnh hoà thuận vui vẻ trước mắt, Hình Hiểu Hiểu không khỏi lẩm bẩm: “Đây là Thường Tân.”
So với dân chúng Tùng Nguyên như mất đi sức sống, dân chúng Tống thành luôn bận bịu, dân chúng Thường Tân dường như quá nhàn nhã thoải mái.
“Người trong thiên hạ rộn ràng vui vẻ, thân cận như người trong một nhà. Kỳ thật lại vẫn phân chia ra công – nông – thương, các nghề nghiệp này, tương sinh tướng dưỡng với nhau.” Bát Đấu nhẹ giọng thì thầm.
Đại Đầu gãi da đầu, “Lại nói linh tinh cái gì thế.”
Bát Đấu chê cười nói: “Người vô học không hiểu.”
Phượng Tây Trác vỗ vỗ tay, đánh thức mọi người còn đang chìm trong ngưỡng mộ, “Chúng ta, dường như là đi ngang qua nơi này.”
Hình Hiểu Hiểu kéo quần áo của nàng, “Ở lại chỗ này cũng không tệ.”
Nguyễn Đông Lĩnh quay đầu nhìn nàng một cái, lại chuyển hướng Phượng Tây Trác, “Thường Tân xưa nay được coi là tòa thành bài xích những thứ từ bên ngoài nhất của Đại Tuyên, nếu ngươi muốn lưu lại, phải được sự cho phép của dân chúng toàn thành.”
Đang nói chuyện, vài binh lính thủ thành đã đi về phía bọn họ, xem sắc thái trong con ngươi của bọn họ, hoàn toàn không còn vẻ hiền lành lúc nãy, “Người tới là người nào?” Tay phải đã khoát sẵn lên chuôi đao.
Phượng Tây Trác nhíu mày nói: “Người qua đường.”
Ánh mắt binh lính thủ thành đảo qua hơn một trăm người phía sau nàng, “Hơn một trăm người mang binh khí qua đường?”
“Có ai quy định mang binh khí sẽ không thể đi cùng nhau sao?” Hình Hiểu Hiểu bị thái độ trước sau như hai người khác nhau của hắn đả kích đến kinh ngạc.
Binh lính thủ thành không để ý tới khiêu khích của nàng, cười lạnh nói: “Bằng hữu, mặc kệ ngươi có chủ ý gì, nếu ta là ngươi, sẽ lập tức trở về. Thường Tân không phải chỗ như trong tưởng tượng của các ngươi.”
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Chúng ta muốn đến Miệng Hổ.”
Binh lính thủ thành quay đầu đánh giá Phượng Tây Trác một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ngài chính là Nhị đương gia của Tự Tại sơn?”
Phượng Tây Trác nhất thời được quan tâm mà kinh sợ, thì ra thanh danh của nàng đã lan xa đến Thường Tân? “Đúng thế.”
Binh lính thủ thành nhẹ nhàng thở ra, “Xin Phượng Nhị đương gia thứ lỗi. Đã nhiều ngày nay chung quanh thành xuất hiện thổ phỉ, cho nên vừa rồi mới đắc tội.”
“Có thổ phỉ nhằm vào Thường Tân?” Hình Hiểu Hiểu điển hình là kiểu người vết sẹo lành thì quên đau, lập tức bỏ qua xung đột vừa rồi, kinh ngạc nói, “Bọn chúng ăn gan hùm mật gấu đi?” Luận cường đạo, Tự Tại sơn nói thiên hạ thứ hai, thì thiên hạ thứ nhất sẽ không có. Cho dù là năm đó Tự Tại sơn còn trong thời kì cường thịnh, cũng chưa từng có ý định đánh đến Tân Ung. Hiện tại lại có thổ phỉ dám khơi dòng nơi này, chuyện này thật sự là… làm người ta tức giận.
Phượng Tây Trác xoa xoa cái mũi, “Làm sao mà ngươi biết ta là Phượng Tây Trác?” Thổ phỉ có chủ ý đánh đến Thường Tân là chuyện của hai bên bọn hắn, hiện tại các nàng thật sự không có tinh lực xen vào việc của người khác.
Binh lính thủ thành lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, bên trên rõ ràng vẽ chân dung của nàng.
Phượng Tây Trác cảm thấy ánh mắt dò hỏi của đám người Hình Sư, lập tức làm sáng tỏ: “Ta tuyệt đối chưa từng làm việc gì có lỗi với phủ Kiều quận vương và Thường Tân.” Nàng cầm lấy tờ giấy kia, sau đó đặt ở mặt bên cạnh so sánh, “Cũng không phải rất giống, ta rõ ràng xinh đẹp hơn.”
Binh lính thủ thành mỉm cười nói: “Nhị đương gia đừng khẩn trương, đây là bởi vì tổng quản đại nhân sợ chúng ta không nhận ra được khách quý, cho nên tự tay vẽ, ai ngờ vẫn đường đột.”
Phượng Tây Trác thầm nghĩ, tổng quản trong lời nói của hắn tất nhiên là Hàn Tái Đình, chỉ là không biết hắn làm thế nào biết được bọn họ sẽ đến.
Vấn đề này đã bị Nguyễn Đông Lĩnh hỏi ra khỏi miệng, “Tại sao Hàn tổng quản biết được chúng ta sẽ đến?”
“Chuyện này tiểu nhân cũng không biết, xin mời chư vị theo ta đến quận vương phủ gặp tổng quản đại nhân.”
Phượng Tây Trác liếc nhìn hai bên. Hình Sư biết Hàn Tái Đình ở Tùng Nguyên từng ra tay giúp đỡ, bởi vậy âm thầm gật đầu đồng ý. Nguyễn Đông Lĩnh từ chối cho ý kiến.
Nàng cười cười, “Vậy nhờ vị tiểu ca này dẫn đường.”
Hơn một nửa thành Thường Tân là núi, bởi vậy phủ Kiều quận vương cũng xây ở trên núi.
Đám người Phượng Tây Trác nhìn tòa nhà nguy nga cao ngất, dựa núi xuyên thẳng mây xanh trước mặt, không hẹn đều phát ra tiếng tán thưởng.
Cửa đầu tiên vào quận vương phủ là ở chân núi, phía sau là đường núi uốn lượn. Đi ở trên đường, tiếng chuông to rõ không dứt, hương hoa cỏ luẩn quẩn quanh mũi, lo sầu nhất thời đều tan biến hết, tâm hồn giống như được thả tự do.
Mọi người bất tri bất giác đi đến cánh cửa thứ hai.
Binh lính thủ thành áy náy nói: “Tiểu nhân chỉ có thể đưa đến nơi đây, còn xin các vị tự mình đi vào.”
Đám người Phượng Tây Trác lại cùng hắn khách khí vài câu, đến khi xoay người, đã thấy cánh cửa thứ hai chậm rãi mở ra, một lão nhân mặc hoàng bào ở phía sau cửa mỉm cười mà đứng.
“Hàn tổng quản.” Phượng Tây Trác bước lên nửa bước, ôm quyền nói, “Đã lâu không gặp.”
Hàn Tái Đình cúi thấp người, “Lão phu phụng mệnh quận vương cung kính bồi tiếp các vị.”
“Quận vương làm sao biết chúng ta sẽ đến?” Nàng hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Hàn Tái Đình cười yếu ớt nói: “Chư vị không phải muốn đến Miễn Châu sao?”
Phượng Tây Trác cười nói: “Hàn đại tổng quản có thể đi đoán mệnh được rồi.”
Hàn Tái Đình nghiêng người nói: “Mời.”
Phượng Tây Trác đi ở cạnh người hắn, “Đến Miễn Châu có hai con đường, làm sao mà ngài biết chúng ta nhất định qua Miệng Hổ?”
“Luôn luôn có năm phần cơ hội.”
Phượng Tây Trác đột nhiên đặt tay lên bờ vai của hắn, Hàn Tái Đình mỉm cười không tránh: “Ngài có cảm thấy, mình đối xử với Tự Tại sơn không tệ hay không?”
Hàn Tái Đình thành thật nói: “Cảm thấy.”
“Nói thẳng ra là, ngài sẽ không hại chúng ta?”
“Chuyện này khó nói.”
Phượng Tây Trác nhìn nhìn phía sau, “Những người phía sau này của ta cũng không phải ngồi không.”
“Thật có lỗi, phủ Kiều quận vương chỉ cung cấp đồ chay.”
Phượng Tây Trác chớp chớp mắt trái nói: “Như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ rất khó quá.”
Hàn Tái Đình chớp chớp mắt phải nói: “Dù sao chỉ ăn một chút, nhẫn nhịn vượt qua.”
Vừa nói vừa cười, đã đi tới cánh cửa thứ ba.
Cửa là rộng mở.
Phượng Tây Trác nhìn thấy điện xá kim bích huy hoàng ở phía sau chính là tòa nhà nguy nga khi nhìn thấy dưới chân núi, cảm khái nói: “Xa xỉ.” Đến gần xem lại hùng tráng mỹ lệ, khí phái phi phàm, làm người ta không thể không cảm thán người xây dựng tài nghệ xuất chúng.
“Xây dựng sau khi Thuấn đế thoái vị, đã hơn mười năm.”
Phượng Tây Trác chụp đầu nói: “Kiều quận vương đời thứ nhất là Thuấn đế mà, khó trách.”
Đi theo hắn xuyên qua quần điện, phát hiện dọc đường đi không có mấy bóng người: “Phủ Kiều quận vương quả nhiên rất thanh tịnh.”
Hàn Tái Đình nói: “Thân ở hồng trần, nơi nào thanh tịnh.”
Bát Đấu ở phía sau xen mồm nói: “Tâm bất nhiễm trần, khắp nơi thanh tịnh.”
Hàn Tái Đình thoáng nhìn phía hắn tán thưởng, “Tự Tại sơn quả nhiên ngọa hổ tàng long, cao nhân xuất hiện lớp lớp.”
Hình Hiểu Hiểu tiếc nuối nói: “Vừa rồi ta cũng định nói câu kia.”
Phượng Tây Trác ái ngại nhìn Hàn Tái Đình: “Thật ra là vàng thau lẫn lộn.”
Phía sau quần điện, là một mảnh đất trồng.
Phượng Tây Trác chỉ vào biển hoa màu trắng, “Kia là cái gì?”
“Hoa mai.”
“… Hiện tại hình như là trung tuần tháng sáu.”
Hắn chỉ vào biển hoa, “Hoa mai đang nở rộ.”
“Có thể trồng hoa mai tháng sáu, mới là cao nhân chân chính.”
Hàn Tái Đình nói: “Đã từng nghe câu ‘áo trắng không dính bụi, duy lưu hương phù dung’ chưa?”
Phượng Tây Trác ồ một tiếng, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”
Hàn Tái Đình yên lặng ngậm miệng.
Nàng cảm thấy trong mắt hắn có chút mất mát.
“Ta dẫn mọi người đi xuống nghỉ ngơi.” Hắn xoay người đi về phía trước.
Hình Sư giữ chặt tay áo Phượng Tây Trác, nhẹ giọng nói: “Áo trắng không dính bụi, duy lưu hương phù dung là chỉ năm đó Hoàng phu của Thuấn đế.”
Phượng Tây Trác thè lưỡi. Hoa mai này sẽ không phải là hắn trồng chứ? Từ Thuấn đế đến Hoành đế, Tĩnh đế, Linh đế đến đương kim hoàng đế, như thể hẳn là rất nhiều năm rồi. Nàng bước nhanh đuổi kịp Hàn Tái Đình, “Vì sao ngài mang chúng ta tới nơi này?”
“Đi thăm.”
Phượng Tây Trác vỗ vỗ bả vai hắn, “Ngài quả thật là chu đáo với khách.”
Đêm đó đám người Phượng Tây Trác ở lại phủ Kiều quận vương một đêm, ngày thứ hai được Hàn Tái Đình tự mình đưa xuống núi.
“Chúng ta đến rồi rời đi nhanh chóng như vậy, không gặp quận vương không sao chứ?” Nếu nói ngày hôm qua lúc lên núi Phượng Tây Trác còn có chút khó hiểu, thì hiện tại nàng hoàn toàn mờ mịt. Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì giúp nàng tiết kiệm chút tiền ở khách điếm?
Hàn Tái Đình nói: “Kiều quận vương có nơi ở khác.”
Phượng Tây Trác nói: “Nhưng ngày hôm qua không phải ngài nói phụng mệnh của quận vương…” Chẳng lẽ khu kiến trúc to lớn ở trên núi là nơi Kiều quận vương chuyên dùng để tiếp đãi khách sao? Nàng ngoảnh đầu nhìn lại.
—— Kiều quận vương thật sự rất quên mình vì người.
Hàn Tái Đình cũng không giải thích, “Chuyến đi Miễn châu lần này trên đường cẩn thận.”
Phượng Tây Trác xấu hổ hạ giọng nói: “Thật ra ngày hôm qua ta còn tưởng rằng ngài sẽ mời chào chúng ta.”
“Quận vương rời xa chốn thị phi đã lâu, đã sớm coi nhẹ chuyện đời.”
Con ngươi Phượng Tây Trác chuyển động, “Quận vương, Kiều quận vương… Chẳng lẽ quận vương trong miệng ngài không phải là Kiều quận vương hiện tại.” Nhớ tới ngày hôm qua hắn nhắc tới câu áo trắng bất nhiễm bụi trần, nàng không thể không liên tưởng như thế.
“Nếu Nhị đương gia đã muốn đi Miễn châu, cần gì phải xen vào việc này.”
Phượng Tây Trác tự biết hỏi quá nhiều, cũng pha trò theo hắn: “Đúng thế đúng thế.”
Hàn Tái Đình đưa bọn họ đưa tới cánh cửa thứ nhất dưới chân núi, ôm quyền nói: “Đưa quân ngàn dặm, cũng phải từ biệt. Thứ cho không tiễn xa được.”
Phượng Tây Trác quen biết hắn không lâu, lại coi như người có thể tin, biết vậy nên lưu luyến không rời, “Lần sau ta còn đến.”
Hàn Tái Đình cười nói: “Lúc nào cũng hoan nghênh, chỉ cần nói một tiếng với binh lính coi thành là được.”
Phượng Tây Trác hiếu kỳ nói: “Bọn họ làm thế nào thông báo cho ngài?” Binh lính thủ thành lúc ấy rõ ràng đi cùng bọn họ, như thế nào nhanh như Hàn Tái Đình đã nhận được tin tức, chờ ở cánh cửa thứ hai.
“Lòng hiếu kỳ của Nhị đương gia vẫn chưa hết.”
“Không phải có câu ‘sống đến già học đến già’ sao.”
Hắn chỉ lên trời, “Người đi bằng hai chân, sao có thể so với chim bay trên trời.”
“Thì ra là chim bồ câu.”
Binh lính thủ thành đã dẫn người dắt ngựa của bọn họ lại đây.
Hàn Tái Đình thấy nàng còn đứng ở tại chỗ không động, nhân tiện nói: “Sắc trời không còn sớm, tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ không tìm được chỗ dừng chân.”
Phượng Tây Trác khẽ thở dài, nhảy lên ngựa lưng, chắp tay với hắn nói: “Lòng tốt của ngài và quận vương, sau này nếu có cần Phượng Tây Trác hỗ trợ chuyện gì, cứ việc phân phó!”
Hàn Tái Đình nghe lúc đầu nàng nói chuyện còn giống như tiểu nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, đảo mắt lại như trở thành nữ hiệp giang hồ, không khỏi bật cười nói: “Tự nhiên ghi khắc.”
Đám người Nguyễn Đông Lĩnh cũng hướng hắn nói lời từ biệt.
Vẻ mặt của hắn lại có chút lãnh đạm.
Tạm biệt Hàn Tái Đình, đám người Phượng Tây Trác ra khỏi cửa bắc, chuyển hướng đi về phía Miệng Hổ.
Trên đường, Hình Sư cân nhắc nói: “Hành động của Hàn Tái Đình thật khiến người ta đoán không ra ý đồ.”
Đại Đầu kêu lên: “Ta cảm thấy hắn chỉ giống như là tiếp đãi bằng hữu phương xa đến.”
Bát Đấu cười lạnh nói: “Vô sự lấy lòng, không gian cũng là đạo. Nếu ngươi tiếp tục ngây thơ tin tưởng bộ mặt dối trá của những người đó, sớm hay muộn cũng bị bán đi giúp người ta kiếm tiền.”
Phượng Tây Trác ở một bên nghe được nhíu mày. Có điều mặc dù nàng không ủng hộ cách nói của hắn, trong chốc lát cũng tìm không được lý do để giải thích hành vi của Hàn Tái Đình, đành phải nói: “Thiên hạ vẫn có người hiếu khách, thích kết giao bằng hữu bốn phương.”
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Có thể thế hệ trước của Tự Tại sơn có người quen biết với Kiều lão quận vương.” Hắn dùng là lão quận vương.
Phượng Tây Trác bỗng dưng nhớ tới truyền thuyết Phế môn. Năm đó sau khi Thuấn đế thoái vị, Phế môn cũng biến mất vô tung, cho dù vài vị hoàng đế sau này tìm kiếm như thế nào cũng không thể tìm ra. Cho đến vài năm trước, truyền nhân của Phế môn đột nhiên hiện thân, tuyên bố lời tiên đoán. Nếu vị quận vương trong lời nói của Hàn Tái Đình thật sự là Hoàng phu của Thuấn đế, như thế hắn có thể biết chuyện truyền nhân của Phế môn năm đó đột nhiên mất tích, thậm chí biết nội tình Phế môn biến mất cũng nên.
Có điều phụ thân của Mộ Tăng Nhất là một trong những người ít ỏi biết được bí mật của Phế môn, vị Kiều lão quận vương kia làm thế nào biết được đây. Nếu hắn không biết, cần gì phải tỏ vẻ kính trọng với Tự Tại sơn?
Hình như lại là một cái ngõ cụt.
Lỗ tai truyền đến tiếng cảm thán của Hình Hiểu Hiểu, “Nghe nói lúc trước sau khi Thuấn đế qua đời, Kiều quận vương cả đời không cưới vợ, ngay cả người thừa kế cũng là giao cho con nuôi.”
Đại Đầu nói: “Hoàng phu còn có thể cưới vợ sao? Ngươi thấy hoàng hậu nào tái giá chưa? Loại chuyện như thế này quyết không có khả năng làm quang minh chính đại, nói không chừng là vụng trộm cưới, sinh con, sau đó lại nói là con nuôi.”
“Ngươi nói bậy, có người nhìn thấy linh hồn Thuấn đế sau khi chết luôn quanh quẩn bên người Kiều quận vương, còn cùng hắn nói chuyện phiếm uống trà. Nếu Kiều quận vương có nữ nhân khác, Thuấn đế đã sớm đi đầu thai.”
“Loại này chuyện ma quỷ này ngươi cũng tin.” Đại Đầu cười to nói, “Còn có người nói Thuấn đế không phải chết, mà là cùng nam nhân khác bỏ trốn, chẳng lẽ ngươi cũng tin?”
Hình Hiểu Hiểu tức giận đến ngứa răng, quay sang hô với Nhất Tự: “Ngươi nói đi, tình cảm của Thuấn đế và Hoàng phu rất cảm động, đúng hay không?”
Một chữ không nói.
Bát Đấu ở bên giải thích: “Sáng sớm hôm nay hắn đã dùng mất một chữ rồi.”
Đại Đầu kiêu ngạo cười to.
Phượng Tây Trác lắc đầu, lười biếng duỗi thắt lưng, nằm ngửa ở trên lưng ngựa.