Phụ nhân nghe Phượng Tây Trác nói thế hơi ngẩn người, hai mắt chậm rãi híp thành một đường thẳng, cười nói: “Ánh mắt của cô nương thật lợi hại, lúc trước quả thật ta có nuôi ngựa, có điều đã rửa tay gác kiếm. Nhị tử, mau giúp khách quý dắt ngựa đến đằng sau.” Khăn tay vung lên, tiểu nhị ở bên cạnh lập tức chạy lại.
Phượng Tây Trác thầm kêu lợi hại, im lặng xuống xe.
Lưu Thắng đi theo phía sau nàng và Tử Khí, chắp tay với phụ nhân nói: “Hứa tẩu tử, lại đến quấy rầy.”
Hai mắt Hứa tẩu tử sáng lên, cười duyên nói: “Nói cái gì mà quấy rầy, Khúc Cao lầu của ta mở buôn bán, trông mong chính là quý nhân như Lưu đương gia.”
Hắn và Hứa tẩu tử quả nhiên rất quen thuộc, nói chuyện phiếm nói đến thao thao bất tuyệt.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc là người cuối cùng xuống xe. Để tiện cho hắn, bên cạnh thùng xe bố trí chiếc thang bậc có thể thu ra kéo vào, sau khi hắn dùng quen, không cần người đỡ nữa. Bởi vậy dù là Hứa tẩu tử gặp qua trăm ngàn người, cũng không nhận ra đôi mắt hắn không thể thấy.
Hứa tẩu tử nhìn hắn xuống xe, mắt lại híp thêm mấy phần: “Công Tử khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cười nhẹ nói: “Hứa phu nhân quá khen.” Đối với đánh giá của nàng không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Hứa tẩu tử nói: “Tiên phu qua đời đã lâu, nếu công tử không chê, gọi một tiếng Lục nương đó là phúc khí của ta.”
“Thật ra……” Lưu Thắng vừa định giới thiệu, đã bị Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cướp lời nói: “Lục nương.”
Hứa tẩu tử cười ra tiếng, quay đầu hỏi Lưu Thắng: “Lưu đương gia muốn nói cái gì?”
“Thật ra……”
“Thật ra đã ba ngày chúng ta chưa ăn cơm.” Lần này ngắt lời Lưu Thắng là Phượng Tây Trác.
Hứa tẩu tử hơi sửng sốt một chút, nói: “Cô nương thật sự là thích nói đùa, mời đi bên này.”
Hình Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói với Lục Quang: “Có thấy mùi dấm chua không?”
Lục Quang nghiêm túc trả lời: “Rất nồng.”
Phượng Tây Trác vừa trợn trắng mắt vừa đi bào bên trong: “Ở đâu ra ở đâu ra……”
Lục Quang lui đến bên người Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, tranh công nói: “Công tử, ta đáp thế nào?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười: “Tám vạn lượt chép Kim Cương kinh……”
Lục Quang hưng phấn hỏi: “Thế nào?”
“Có thể bớt một lần.”
“……” Lục Quang an ủi bản thân: “Gom ít thành nhiều, gom ít thành nhiều.”
Hình Hiểu Hiểu thấy đám người Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đi vào bên trong, mới giữ lại Lục Quang hỏi: “Vì sao Trưởng Tôn công tử bắt ngươi chép tám vạn lượt Kim Cương kinh?”
Lục Quang cảm thán một tiếng: “Xử phạt về thể xác.” Tuy rằng nàng không được phép một mình rời khỏi Tiên Đô, nhưng cũng bởi vì như thế, công tử mới nắm giữ được hành tung của Phượng cô nương, trong thời khắc mấu chốt kịp thời tới cứu viện, trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân. Lại nói rõ ràng là công lớn hơn tội, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục sao chép kinh. Quả nhiên là bà mai khó làm.
Khúc Cao lầu có ba tầng. Lầu một là câu đối, thơ, từ. Lầu hai là văn, sách. Lầu ba là nhạc, trà, cờ, họa.
Phượng Tây Trác thích đứng ở nơi cao nhìn về nơi xa, bởi vậy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Hứa tẩu tử ở phía trước dẫn đường, nói: “Cô nương thích thứ gì? Trà, nhạc hay cờ, họa?”
Phượng Tây Trác xoa xoa cái mũi: “Ăn ngon ngủ ngon có không?”
Hứa tẩu tử cười nói: “Cô nương thật sự là khôi hài.”
Dựa vào cái gì mà nhạc trà cờ họa lại cao thượng hơn ăn uống vui chơi? Không phải đều là giết thời gian sao. Phượng Tây Trác lập tức liệt nàng vào danh sách những người không đồng đạo.
Ba tầng lầu có kết cấu bố trí không khác biệt nhiều. Chẳng qua lầu một lầu hai đều treo chữ, câu đối, còn lầu ba treo tranh vẽ, từ những tấm lớn chiếm cả một mặt tường, đến những tấm nhỏ như bàn tay. Trong tranh đều là chim bay cá nhảy, hoa tươi cỏ lạ, phong cách khác nhau, cái gì cần có đều có.
So với lầu một vỗ án cãi nhau, lầu hai đàm luận trên trời dưới biển, lầu ba có thể nói là không khí hài hòa. Khách khứa đều tách ra ngồi ở mấy chỗ, hoặc chơi cờ, hoặc mài mực múa bút, hoặc pha trà tự thưởng, hoặc đánh đàn làm vui, mỗi người mỗi thú riêng.
Đám người Phượng Tây Trác ổn định ngồi xuống.
Hứa tẩu tử nói: “Các vị muốn gọi gì?”
Lưu Thắng nói: “Hứa tẩu tử tùy chọn là được.”
Hứa tẩu tử trầm ngâm một chút nói: “Không bằng gọi một phần xuân hoa thu nguyệt, một phần đôi bờ núi xanh, thêm một phần hoa thơm cỏ lạ.”
Lưu Thắng nói: “Được, cứ như thế.”
Phượng Tây Trác chờ nàng đi rồi mới nói: “Lưu đại ca xác định mấy món này ăn đủ no chứ?”
Lưu Thắng cười nói: “Đồ ăn ở Khúc Cao lầu không giống những tửu lâu khác, không phải là một món một tên, mà là do Khúc Cao lầu phối đồ ăn với nhau, bán theo từng phần một. Vừa rồi Hứa tẩu tử gọi mỗi một phần đồ ăn đều có bốn năm món, một phần đã đủ cho hai ba người ăn.”
Lục Quang nói: “Hứa tẩu tử này là chủ nhân Khúc Cao lầu sao?”
“Cũng không hẳn.” Lưu Thắng thở dài, buồn bã nói: “Khúc Cao lầu trước kia gọi là Gia Thường lâu, do tiên phu của Hứa tẩu tử mở ra, buôn bán bình thường, chỉ có thể nỗ lực duy trì. Sau khi tiên phu của Hứa tẩu tử qua đời, tình hình càng không tốt, thường thường lỗ nhiều hơn lãi. Trùng hợp lúc này có người nhìn trúng tửu lâu này, muốn mua lại, nhưng bàn vài lần với Hứa tẩu tử đều không thành công.”
Lục Quang nói: “Nếu tửu lâu do tiên phu để lại, nàng không chịu bán cũng là hợp tình hợp lý.”
Lưu Thắng nói: “Hứa tẩu tử tuy rằng không động tâm, nhưng huynh đệ Hứa gia thì khác, bọn họ vốn là một đám chơi bời lêu lổng, thấy tiền sáng mắt, lúc trước vì tửu lâu này đã ba lần bốn lượt tìm đến Hứa tẩu tử gây rối, lần này vì phân một ly canh càng làm trầm trọng thêm, không ngại bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”
Mọi người nghe được nhíu mày.
“Sau cùng có một ngày, một huynh đệ của Hứa gia trộm được khế đất và khế nhà của tửu lâu.”
Lục Quang nói: “Mặc dù trộm được khế đất và khế phòng, nhưng tên người sử dụng và tên ghi chép trong sổ sách của quan phủ không phù hợp cũng là vô dụng. Đám huynh đệ Hứa gia không khỏi quá ngu ngốc.”
Lưu Thắng thở dài: “Bình thường mà nói đúng là như thế, đáng tiếc Hứa tẩu tử sau khi tiên phu qua đời vẫn luôn bận rộn mà chưa đổi lại tên trên khế ước, huynh đệ Hứa gia chính là dựa vào sơ hở này, mua chuộc quan phủ, sửa đổi tên trên khế ước từ Hứa Gia Thường sang Hứa Gia Phú, mạo danh thế thân bán ra ngoài.”
Hình Hiểu Hiểu tức giận nói: “Lại có loại chuyện như thế này? Ta nhất định phải nói cho Nguyễn đại ca, à không, nói cho thế tử, để bọn họ trừng trị đám huynh đệ Hứa gia, còn có chủ nhân hiện tại của tửu lâu!”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Chủ nhân đương nhiệm của tửu lâu hiện tại là ai?”
“Cháu của Lam quận vương, Lam Ứng Khôi.”
Nói đến chỗ đây, vừa lúc đồ ăn được đưa lên: “Lưu đương gia là khách quen, không có gì ngạc nhiên. Các vị là lần đầu đến, xin mời nếm thử.” Hứa tẩu tử đi ở cuối cùng tươi cười tha thiết, chỉ huy tiểu nhị đưa đồ vào vô cùng thành thạo, đâu có nhìn ra được từng trải qua chuyện bất bình phiền muộn như vậy.
Phượng Tây Trác nhớ tới vừa rồi mình vài lần làm khó dễ, không khỏi kẹp một đũa thức ăn đưa tới bên miệng, thở dài nói: “Ăn ngon, thật sự là ăn ngon.” Nói xong mới nhét vào trong miệng.
Hứa tẩu tử ngẩn ra, có chút đăm chiêu nhìn Lưu Thắng.
Tuy nói Trưởng Tôn Nguyệt Sắc là gia chủ của hắn, nhưng dù sao cũng là hắn chưa được phép mà nói ra việc tư của người khác, cho nên sắc mặt có chút ngượng ngùng.
Hứa tẩu tử là người tâm tư khéo léo, chuyển ánh mắt, bưng lên một chén rượu, vừa châm rượu cho Trưởng Tôn Nguyệt Sắc vừa nói: “Còn không biết tôn tính đại danh của vị công tử này?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ thở dài: “Tại hạ không phải là người mà Lục nương đang chờ.”
Bàn tay của Hứa tẩu tử run lên, đè thấp giọng nói xuống vài phần: “Ngươi, ngươi biết ta đang đợi ai?” Cho dù là Lưu Thắng biết chuyện của nàng, cũng tuyệt không biết nàng đang ngày đêm trông mong một người. Bởi vì hy vọng này nàng chưa từng nói với ai.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Tại hạ chỉ là thương nhân.”
Hứa tẩu tử nhẹ buông chén rượu xuống bàn, nói không nên lời là thở dài hay là thất vọng. Ánh mắt nàng liếc nhìn đến Hình Hiểu Hiểu, tinh thần đột nhiên rung lên: “Vị này…… nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Hình cô nương đi?”
Hình Hiểu Hiểu ngốc nói: “Làm sao tẩu tử biết?”
Lưu Thắng biết chuyện kế tiếp không phải chỉ hai ba câu mà nói xong, lập tức kéo ghế dựa lại cho Hứa tẩu tử ngồi xuống.
Hứa tẩu tử nói: “Ta từng ở trước của phủ Lam quận vương nhìn thấy cô nương hai lần.”
Hình Hiểu Hiểu nói: “Lam quận vương…… A, người tẩu tử muốn gặp là……” Ở trong phủ Lam quận vương, người có bề ngoài so sánh được với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc chỉ có……
“Không sai, ta muốn gặp Tiêu thế tử.” Ánh mắt nàng ngưng kết thành băng, lộ ra nội tâm bền gan vững chí, trang điểm đậm trên mặt cũng không giấu được cương nghị phát ra từ nội tâm: “Nếu trên đời này có người nào vì ta mà đòi lại công bằng, cũng chỉ có hắn.”
Quả thực, Lam Ứng Khôi tuy rằng là người của Lam gia, nhưng Tiêu Tấn là người thừa kế được lão quận vương nhận định, gia chủ đời tiếp theo, nếu hắn ra mặt, cho dù trong lòng Lam Ứng Khôi không tình nguyện, ở mặt ngoài cũng sẽ giả bộ thuận theo. Nhưng Tiêu Tấn sẽ ra mặt sao? Phượng Tây Trác nói: “Tẩu tử tin vào Tiêu Tấn?”
“Cẩm Tú công tử làm người công chính quang minh, ghét ác như kẻ thù, hắn nhất định sẽ thay ta đòi lại công đạo.” Khi nói những lời này, trong mắt Hứa tẩu tử ánh lên ngọn lửa tín nhiệm.
Phượng Tây Trác uống cạn một chén rượu. Nàng chỉ gặp Tiêu Tấn một lần ở thành Tùng Nguyên, thật sự khác khá xa với hình dung công chính quang minh, ghét ác như kẻ thù.
Lục Quang nói: “Chẳng lẽ tửu lâu này thật sự đã bị đám huynh đệ Hứa gia bán đi?”
Hứa tẩu tử gật gật đầu.
Phượng Tây Trác nhíu mi nói: “Thế cái gã Lam gì Khôi đó vì sao còn đồng ý để tẩu tử ở lại chỗ này?”
Miệng Hứa tẩu tử hơi giật giật, vẫn là Lưu Thắng thay nàng nói tiếp: “Là Hứa tẩu tử quỳ ba ngày ba đêm trước cửa tửu lâu, hơn nữa cam đoan quyết không gây phiền toái cho tửu lâu mới cầu được. Dù sao hòa khí mới phát tài, hắn không muốn làm quá tuyệt.”
Lục Quang tiếp lời: “Nói như vậy, cái gã tên Lam Ứng Khôi này vẫn là một thương nhân đủ tư cách?”
Lưu Thắng nói: “Ở Viễn Châu, hắn là đối thủ duy nhất có địa vị ngang với Trưởng Tôn thế gia, rất nhiều sản nghiệp trên danh nghĩa của phủ Lam quận vương đều là do hắn trù bị.”
Đối thủ có địa vị ngang với Trưởng Tôn thế gia? Trù bị sản nghiệp cho phủ Lam quận vương?
Phượng Tây Trác liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Nguyệt Sắc một cái. Trưởng Tôn Nguyệt Sắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng đôi mắt lại linh hoạt nhìn về phía nàng. Trao đổi không một tiếng động, nhưng đã hiểu được đối phương suy nghĩ cái gì.
Dựa vào Tiêu Tấn đòi lại công đạo là chuyện không thể nào, Tiêu Tấn sao có thể vì một người dân bình thường mà đắc tội con cháu Lam thị nắm quyền kinh tế, như vậy Lam quận vương sẽ không suy xét để hắn là người kế thừa vương phủ. Bởi vì người như vậy chỉ có thể lưu danh sử sách trong thời thái bình thịnh thế. Nhưng trong loạn thế đạt được bá nghiệp, cần là kiêu hùng!
Hứa tẩu tử từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Hình Hiểu Hiểu: “Nhờ Hình cô nương thay ta chuyển thứ này đến Tiêu thế tử.”
Hình Hiểu Hiểu nhìn về phía Phượng Tây Trác.
Phượng Tây Trác hơi lắc đầu.
Sắc mặt Hứa tẩu tử lập tức trở nên tái nhợt.