• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Miu,không sao chứ,mọi chuyện như nào rồi,chủ tịch bảo như nào,cậu không làm,nhất định không phải cậu

Vừa thấy Đường Đường,Thy Thy mừng rơi nước mắt,chạy đến vồn vã khiến Đường Đường không kịp thở.

Đường Đường nhướn mày nhìn cô bạn. Có thể làm sao chứ.

-Không phải mình là không phải mình,gặp chủ tịch cũng vậy thôi

-Đúng rồi,rõ ràng không phải cậu,nhất định mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Đường Đường quay vào bàn làm việc,mặc kệ những ánh mắt đang soi cô từng milimet,những lời chỉ chỏ,bàn tán không chủ đề nào khác nào cô

-Chủ tịch không làm khó cậu chứ,ông ý tin cậu phải không?

“Bác tin cháu”

Đường Đường ngẩn người,rồi quay lại nhìn Thy Thy,cô gật đầu,cười nhẹ.

-Miu…cậu…không phải…cậu…

-Tớ làm sao?

-Cậu…không nghi ngờ…tớ chứ-Thy Thy lí nhí

-Chuyện gì cơ?

-Cái đĩa…là tớ mang…

Đường Đường nhăn mặt,cô đã hiểu ý của cô bạn thân chí cốt.

“Không phải cháu,phải không?”

“Vâng”

“Vậy thì không phải cháu”

-Không phải cậu,phải không

-Không bao giờ,tớ không bao giờ làm thế

-Vậy thì không phải cậu

Đường Đường nhìn bạn thân,mỉm cười

-Cậu ngố à,không tin cậu tớ tin ai,cậu với tớ là gì chứ,còn phải thắc mắc điều viễn tưởng đấy sao

-Cảm ơn cậu

-Về?

-Đã tin tưởng tớ

-Cậu cũng tin tớ chứ

-Tất nhiên

-Vì?

-Cậu là bạn tớ

Đường Đường cười nhẹ,có chút gì đó xót xa.

Chủ tịch tin cô vì mẹ cô.

Thy Thy tin cô vì cô là bạn cô.

Hào Thiên,có lẽ không là gì của cô nên không tin cô.

Hóa ra,niềm tin,là cần có lí do.

Trưa

Thy Thy nhăn mặt lo lắng nhìn Đường Đường. Sau chuyện sáng nay,tuy Miu vẫn đi làm vì chưa có quyết định của Ban Giám Đốc. Nhưng rõ ràng sau chuyện sáng nay,bạn cô rõ ràng đã trở thành mục tiêu gây chuyện của đám người vốn chướng mắt hai cô. Cô lo lắng như vậy,nhưng nhân vật chính dửng dưng cất đồ rồi thẳng bước vào nhà ăn.

-Miu,hay là tớ mua đồ ăn lên đây

-Tại sao

-Bọn họ thì chừa cơ hội nào gây sự đâu?-Thy Thy ỉu xìu

-Thì sao? Tớ làm gì sai sao?

-Không phải,nhưng,yên bình không phải tốt hơn sao?

-Không thích

Đường Đường thẳng bước,mặc những ánh mắt hình viên đạn. Cô không bao giờ vì mấy chuyện này mà phải trốn tránh như kẻ có tội. Bỏ ngoài tai những lời nói về mình như gió thoảng không khí. Có mồm thì nói,không ai cấm. Càng giải thích càng có vẻ đang biện minh chối lỗi. Tại sao phải thế? Đường Đường không bao giờ làm điều ngu ngốc ấy?

Không phải là không phải,nhất là với những con người này,dù cô có nói thì sao chứ? Họ có tin cô,để cô bình yên?

Bình yên? Có chắc không?

Cái bóng mảnh khảnh của Đường Đường xuất hiện trong nhà ăn đã thu hút mọi ánh nhìn. Điềm nhiên ngồi phịch xuống,lướt mắt trên tờ tạp chí,coi như những ánh mắt,những lời bàn tán không hề liên quan cô. Có liên quan thì đã sao? Cô có cảm giác mình đang được lăng xê,từng lời nói,cử chỉ đều được quan sát. Bỗng nhiên thành người nổi tiếng,Đường Đường tóm lại trong hai từ “phiền phức”.

Đặt hai đĩa cơm trộn xuống bàn,Thy Thy phụng phịu nhìn bạn thân,những “mĩ từ” đầy ý tứ mát mẻ lập tức chui vào màng nhĩ.

-Còn dám đến công ty kìa

-Dày mặt thật đấy

-Tớ là nó tớ nộp đơn cho rồi

-Chắc tranh thủ ở lại bao lâu thì ở,biết đâu không bao giờ được đến đây nữa

-Nghe nói chủ tịch bảo cô ta cứ đi làm

-Ôi trời,không lẽ đến chủ tịch cô ta cũng…hahaha

Thy Thy tức đến đập bàn,xông vào cho đám bà tám đấy một chuyện nếu không bị một tay giữ chặt rồi kéo xuống. Bạn cô thản nhiên xúc từng thìa ăn ngon lành. Theo lực kéo của bạn,cô từ từ ngồi xuống,đầy khó chịu.

-Vẫn ăn được sao? Thùy Vân “lả lướt” “bay” đến

-Cậu rảnh quá đấy-Thy Thy đáp lời sau khi nhìn cô bạn mình không thèm liếc đến một cái

-Cậu mở to cái mắt ra,con bạn cậu sắp biến khỏi đây rồi,xem cậu sẽ thế nào. Định bám lấy trưởng phòng với giám đốc,không biết tự nhìn xem mình ở đâu. Không phải gương mặt đẹp là quyến rũ được đâu,còn phải học nhiều

-Thì ra cậu cũng không quyến rũ được à? Thảm nào nhiều kinh nghiệm thế? Nghiệm ra thấy kinh khủng ý-Thy Thy vừa nói xong,cả phòng ăn cười ồ lên

-Hai con thối tha,đã bị đuổi thì mau biến đi,còn lòng vòng ở đây cắn người? Hay vẫn còn tiếc chưa ăn đủ nên cố ăn nốt? Ăn cho no vào,mai không còn thức ăn thừa cho bọn mày đâu

Vừa dứt câu,tờ tạp chí trên tay Đường Đường được gấp lại. Đường Đường không phải bị kích động vì vài lời nói kiểu như này. Cô không muốn bạn mình vì cô mà gặp rắc rối.

Không ai để ý không gian đã im lặng đi mấy phần.

-Thiên kim Primer,cậu từ thiên kim xuống dọn bàn từ bao giờ? Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ dọn mà? Chưa ăn no hay sao? 

Liếc đĩa nước sốt cay đỏ au còn gần nửa,cô thẳng tay đổ lên đầu Thùy Vân từ trên đầu xuống dưới chân

- Đang ăn giở,đói thì cứ nói,tôi chừa đồ thừa cho,ai lại nhe nanh giơ vuốt gầm gừ giành đồ ăn như thế,mặt mũi để đi đâu nữa

Thùy Vân sững người,nhìn bộ dạng đang được nhuộm đỏ của mình,không thể phản ứng nổi,ngừng đến mấy giây. Mọi người cũng tròn mắt,chỉ đến khi thấy Đường Đường bỏ lại đi đến cửa với nụ cười nửa miệng cố hữu,cô ả mới lấy lại được ý thức,lao đến con người vừa biến cô thành bộ dạng này.

-Mày đứng lại cho tao,con quỷ thối tha,mày tưởng mày hay lắm à

Đôi chân khựng lại,ánh nhìn thách thức,Đường Đường còn chưa kịp đứng ra đối diện,cô ta sau khi lao ra cửa,cô ta như nhìn thấy một thứ không nên thấy,khuôn mặt hơi đơ lại rồi khựng lại. Thy Thy trừng mắt,lao về cô ta,không để cô ta đụng đến bạn mình,cô sẽ bảo vệ Đường Đường,như gà mẹ bảo vệ con. Không kịp thấy sự thay đổi của cô ta,theo quán tính,cứ lao đến,cánh tay giơ lên. Thùy Vân vì có thời gian chuẩn bị,thấy được hướng tay của Thy Thy,cô ta kịp tránh,hơi nhoài người ra sau,nấp vào một người có thể chắn cho cô ta. Tất nhiên rồi,bất cứ ai cũng đâu muốn ăn đòn,nhất là có người ngay bên cạnh có thể lôi ra làm lá chắn.

Cánh tay Thy Thy vẫn đập vào mục tiêu theo đúng quy luật,nhưng mục tiêu đó thì có thay đổi.

*Bốp*

Sau khi nhìn thấy mục tiêu,Thy Thy tròn mắt,hoảng sợ.

Mọi người chứng kiến mắt chữ A,mồm chữ O.

Thùy Vân nhìn người trong thời gian ngắn không tìm ra cách nào khác,cô ả vội nép sau cánh tay người đó,người gần cô nhất,cô ả bịt miệng,đôi mắt hoảng sợ không khác gì Thy Thy.

Minh Thành sau khi lãnh trọn cú đấm trời giáng của Thy Thy,anh hơi lảo đảo,sau khi lấy lại thăng bằng, nhăn nhó xoa mặt,đưa một tay lên bên má vừa lãnh trọn cú đấm.

-Cô có phải con gái không thế,hơi tí là đụng tay đụng chân

Anh gắt lên với cô,chết tiệt,con gái con đứa gì mà tay chân cứng như đá,cứ như muốn giết người. Lần thứ hai anh bị cô “bạo hành”. Lần đầu anh là mục tiêu chính,lần thứ hai anh là kẻ chết thay

-Tôi…tôi đâu cố tình,tôi…đâu đánh anh đâu

-Thế cô vừa làm gì đây

-Ai bảo…anh ở đấy

-Còn cãi? Lo lắng muốn xuống hỏi thăm xem cô chết chưa,cuối cùng cô ra tay như giết người,biết thế kệ cô chết cho rồi

-Này anh vừa phải thôi,tôi có bảo anh xuống đây đâu,tôi xin lỗi mà

Anh lườm Thy Thy,rồi quay về phía Đường Đường,cô hơi chau mày nhìn anh.

-Chủ tịch ra quyết định rồi,cô vẫn đi làm chính thức,mọi chuyện sẽ do chủ tịch giải quyết với bên Julia,đừng lo lắng nhé

Đường Đường nhìn anh rồi gật nhẹ.

-Cảm ơn anh

Thành quét mắt sang những người có mặt đang tròn mắt,ngạc nhiên tới không khép được miệng

-Việc công ty,mọi người đừng có tham gia. Ai còn giở trò,sẽ ăn kỉ luật.

-Trưởng phòng,thật quá thiên vị,cô ta gây ra tội lớn như thế…

-Cô to hơn chủ tịch à

Thùy Vân chưa hết câu,đôi mắt sắc lạnh của Minh Thành quét vào,câu nói như cắt họng. Cô im bặt,cắn môi. Hết.

Cô ta vẫn không mất đến một sợi lông,vẫn bình an vô sự.

Thy Thy mừng rơi nước mắt. Sao tên biến thái đấy hôm nay đáng yêu thế ==’’

Cô không biết nụ cười trong veo,đôi mắt sáng rực của cô khiến tim một người ngừng đập đến mấy nhịp. Vài phút sau,sau khi ổn định nhịp tim và huyết áp,anh chầm chậm đến,lôi xềnh xệch cô đi trong những ánh mắt như nướng chín cô

-Này buông tôi ra,anh làm gì thế hả

-….

-Này anh đưa tôi đi đâu,tôi…tôi không đi,buông tôi ra

-…

Đường Đường nhìn hai người họ,biểu cảm khó hiểu,rồi cười nhẹ,đôi môi giãn ra,cô quay bước về phòng làm việc.

-Cô có im đi không,không đau họng à

-Huhu,ai bảo anh cứ lôi kéo tôi

-Cô biết từ nhà ăn lên đây cô hét lên bao lần không? Tốt rồi,cả công ty bây giờ ai không biết tôi với cô có gì đó rồi

-Có gì là có gì? Ai mà không biết,tại anh mà

-Ai làm tôi mặt sưng lên thế này

Minh Thành cau có nhìn cô,rồi mở cửa tủ nhỏ,ném vào người cô một bịch thuốc.

-Gì đấy-Thy Thy nhăn nhó

-Bôi thuốc

-Sao lại là tôi?- Thy Thy biểu cảm*không thể tin được*

-Cô gây ra

Mặt Thành*vênh vênh*,anh định nói không thấy đằng trước. Anh thừa biết,cô sẽ nói anh có thể vào…nhà vệ sinh,soi gương. Với cô gái này,anh lại rất thích kiếm chuyện bắt cô ta. Và,anh còn,muốn tìm cớ để ở riêng với cô ta.

Thy Thy chu môi lườm anh. Quết thuốc bôi lên tay,Thy Thy sừng sững đứng trước mặt Minh Thành,đưa tay về phía má bị đau của anh. Minh Thành thấy rất rõ mình như…sắp bị tra tấn.

-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

-Ơ..xin lỗi. Mà anh ngồi yên nào,uốn a uốn éo như con giun

-Cô thử bị đau rồi bị ấn vào như tôi xem nào

-Tôi sẽ nhẹ tay,anh…không đau họng à

Minh Thành thở khì. Mới vào đây,anh hỏi cô ta,giờ cô ta bắt chước anh ngay được.

Thy Thy đã “nhẹ tay thật” . Cô cẩn thận cất lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Cô nhìn anh đang nhàn nhã *xoa nắn* vòm má mới bôi thuốc,ấp úng

-Này,chủ tịch…tin Miu chứ

Thành nhìn cô,hơi ngẩn người rồi cười nhẹ

-Nếu không Miu sao có thể tiếp tục đi làm,cô ngốc

-Nhưng,bên đó làm lớn chuyện vậy,lẽ nào chủ tịch…

Thành im lặng, nghi hoặc của cô,cũng là nghi hoặc của anh,của Thiên,của chính Đường Đường.

-Tôi không biết,cũng chắc có lí do. Mà không sao là tốt rồi mà

-Ừ

Không khí trùng xuống.Những gì Thy Thy lo lắng,không hiểu là rất hợp lý.

Chủ tịch Đường,ông là người kinh doanh,đầu óc nhạy bén.

Bên đối tác làm lớn chuyện,trước khi có bằng chứng cụ thể chứng minh cô vô tội,một người như ông,lại nhanh chóng tin cô như vậy,đúng là khiến người khác không khỏi nghi hoặc.

Đúng là may mắn khi ông tin cô,khi ông sẽ đứng ra giải quyết.

Cái lý do cô là con gái của người thân của ông,đúng là chính đáng,nhưng,vẫn chưa đủ thuyết phục.

Ánh mắt ông chân thành,ấm áp,cô đọc được ánh mắt đấy nhìn cô có nhiều điều muốn nói lắm.

Mọi việc mau chóng được giải quyết,nhưng lại khiến cô không khỏi thắc mắc,bất an.

Tìm được người thân của mẹ,nhanh chóng,không hề kịp chuẩn bị.

Đó có phải điềm lành.

Đô La,bây giờ có cậu bên mình,sẽ thật tốt

Khuấy nhẹ ly cacao,Đường Đường nhấp một ngụm sữa. Trên môi vương lại một vị ngọt ngào.

Lại thứ 7,thời gian trôi thật nhanh chóng

Đô La,bác ấy nói tin mình,sẽ giải quyết cho mình.

Mình có thể tin không?

Đường Đường nhìn về phía cột đèn,cô lại chụp một bức ảnh về nó.

Vẫn không có hình cậu bé ở đó đợi cô.

Đứng dậy trở về,ở thang máy,một người ở đó,nhìn cô,buồn bã.

Cô gặp người đó lần đầu ở đây.

Vốn không nghĩ gặp lại lần thứ hai,nhưng rồi,như ông trời sắp xếp,cô còn làm việc cùng một nơi với người đó.

-Em đến sao không gọi tôi

-Sao tôi phải gọi

-Mọi chuyện,không sao rồi

-Anh muốn nó làm sao?

-Em nghĩ đi đâu thế,tôi có nó là chuyện lớn sao

-Vậy nên anh thấy thật may vì chưa biết giải quyết như nào với những gì tôi gây ra thì đã có ba anh chống lưng?

Thiên mở mắt lớn,nhìn cô. Rất nhanh,anh hiểu,cô muốn nói gì

-Tôi đã nói tôi sẽ tìm bằng chứng chứng minh không phải em mà

Thiên đuổi theo,giật cánh tay cô lại

-Anh tìm thấy gì rồi? Đường nhìn xoáy vào anh,buồn bã

Cánh tay buông xuống. Nụ cười bán nguyệt chua xót lại xuất hiện.

-Không cần tìm nữa

-Dù ba tôi có giải quyết,tôi cũng không muốn em bị oan

-Tôi làm đấy

-?

-Không tìm thấy gì đâu,đừng mất công

-Không phải em

-Sao anh biết?

Nói đi,nói dù không có lí do gì,anh cũng tin không phải cô làm,không phải cô là không phải cô

Nói đi,nói anh tin cô,dù bất cứ ai nói gì

Nói đi,nói anh tin cô,dù mọi thứ đều chứng tỏ là cô đi nữa.

Tại sao miệng anh lại không mở nổi ra thế này.

-Là tôi đấy,anh nhìn nhầm người rồi

-Không phải em là không phải em-Cuối cùng cũng nói được rồi,Đường nhìn anh,đôi mắt vỡ òa

-Anh nhầm rồi

-Tôi không nhầm,tại sao em cứ phải tự nhận về mình như đứa ngốc thế hả?

-Anh tin tôi?

Lại khựng lại.

Lại im lặng.

Anh tin,anh tin chứ.

Nhưng cái niềm tin,cứ như cái kim đâm vào tim anh

Lần thứ hai,cô hỏi anh cùng một câu

Lần thứ hai,anh lại im lặng,không thể nói,nhìn cô cười lặng lẽ,u uất,cô độc quay lại,rời khỏi anh.

Khoảnh khắc cái bóng nhỏ bé nó dần khuất sau cánh cửa,anh đã lao đến,ôm lấy cô đằng sau

Đường Đường cảm nhận thấy vòng tay ấm áp ấy đang siết lấy mình,cảm nhận thấy vậy thể đập trong lồng ngực mình đang xiết lại theo vòng tay anh.

-Buông tôi ra

-Không buông

-Buông ra-Đường Đường cố giật khỏi cánh tay vững chắc ấy

-Tôi tin em…

-...

Thiên cảm nhận thấy,vòng tay mình,dòng nước ấm nóng đang lăn xuống từ gò má mát mịn ấy,đang lăn vào tay anh

To you who went through an ordeal

This is a song for you which I sing with my heart

When you feel you alone when the tears flow suddenly 

When you feel nobody beside you

Remember you’re not alone

Though the world hurts you

-Tôi tin em

-Tôi không bị đuổi,anh tin cái gì nữa

-Ba tôi tin em vì quen mẹ em

-Còn anh?

-….

-Anh tin cái gì đây?

-…

-Buông tôi ra được rồi

-Vì em đi tìm một người qua những bức ảnh,8 năm rồi,em còn ngốc ngếch tìm cậu ta ở đấy,một người ngốc đến thế sao có thể nói dối chứ

Đường ngây người,khóe mắt không nghe lời,nó như dòng nước bị chặn được mở lối thoát,đổ ào

-Tôi tin em

Người con gái trong vòng tay anh khẽ run theo tiếng khóc,anh siết chặt hơn,cảm giác siết đau,cô ấy cắn anh,cắn chặt vòng tay đang siết chặt cô ấy,giống như để anh biết cô đang đau đến như nào

Rời khỏi cánh tay anh,anh xoay người cô lại. Cô dùng tay,đưa lên ngực anh,đánh anh,thật chậm,thật chậm. Cô đánh không hề đau,nhưng trái tim anh như quặn lại theo từng nhịp cánh tay cô.

-Anh là đồ xấu xa

-….

-Anh là đồ tồi,tôi ghét anh

-…..

-Anh là đồ vô tâm,tôi ghét anh

-….

Anh xiết chặt cô lại,lồng ngực ấm nóng

-Ừ,anh là đồ xấu xa

-…

-Ừ,anh là đồ tệ

-…

-Ừ,anh là đồ vô tâm

-…

Lẽ ra,anh phải bảo vệ cô,nhưng anh lại làm cô khóc

Cô gái kiêu ngạo,hờ hững trước mặt anh,anh lại khiến cô ấy phải khóc vì anh.

-Tất cả là tại anh,vì vậy,em đừng khóc nữa

Now don’t cry though you feel lonely and feel sad

I’ll hug you whithout saying anything

I’ll listen to your story

Lookback

I’ll be there

I’ll wipe all your tears you dropped

And your loneliness,too

Quán Teen như lấp lánh hơn

Đôi mắt Đường Đường lấp lánh hơn

Đôi mắt Hào Thiên lấp lánh hơn

Thời gian như ngưng đọng

Mọi người nhìn đôi tình nhân ngưỡng mộ,cảm động

Ánh mắt họ không thể rời đi,đồng loạt chiếu vào khiến đôi tình nhân lấp lánh hơn.

Chàng trai ấm áp như ánh sáng

Cô gái tựa viên pha lê,đẹp đến nao lòng

Đôi môi chàng trai chạm trên vầng trán trắng mịn,chạm trên đôi môi hơi hé mở như nụ hoa e ấp

Lúc này,cả thế giới như chỉ còn mình họ,chỉ còn thấy hai người họ

Lúc này mọi vầng hào quang chỉ tập trung vào hai người họ

Lúc này,nếu có ai chen vào đôi uyên ương là kẻ đáng nguyền rủa nhất trên đời.

Đâu đây quán Teen vẫn vang lên ca khúc I'll Listen To Your Story

Hào Thiên,anh ấy yêu Miu thật rồi,không còn là thích đơn thuần nữa

Nụ cười buồn của Kim Trân cách đó không xa.

Trái tim Hào Thiên,không còn chỗ cho cô rồi.

Right now I cant find anyone to listen to my story at all..

I’ll hug you whithout saying anything

I’ll listen to your story

Lookback

I’ll be there

I’ll wipe all your tears you dropped

And your loneliness,too

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK