• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh lo lắng Dương Vĩ sẽ không chịu bỏ qua và trả thù chúng ta sao?"

Trương Hân Nghiên nhíu mày, chọc phải tên công tử bột như vậy, quả thực khiến người ta phải đau đầu.

"Cậu ta nhất định sẽ trả thù, nhưng mà tôi lại không lo lẳng chút nào, tên Dương Vĩ lại không thể làm gì tôi, cùng lắm thì trả thù cô thôi, haha”

Trần Phong dùng một tay sờ cằm, lại bí ổi nhìn lướt qua người Trương Hân Nghiên.

Trương Hân Nghiên trừng mắt với Trần Phong và nói: "Không phải anh nói là vệ sĩ của tôi sao?”

Trần Phong giở trò vô lại, lắc đầu nói: "Chúng ta thỏa thuận là nếu Thiên Lang bang bắt nạt cô thì tôi sẽ đánh bọn họ, nhưng tên Dương Vĩ này không phải Thiên Lang bang, không nằm trong phạm vi hợp đồng lao động của chúng ta!"

“Anh!" Trương Hân Nghiên bị tức đến mức ngực phập phồng, lại không thế làm gì được Trần Phong.

Sau một lúc, cô ấy liếc mắt nhìn Trần Phong và nói: “Ra giá đi"

Tên khốn kiếp này bày ra dáng vẻ thấy chết mà không cứu, không phải là vì muốn tiền sao, cô ấy nhìn thấu cái tính của tên vô lại này rồi!

Một khi đã như vậy, cùng lắm thì hao tài tiêu tai!

Trần Phong đột nhiên ngõi dậy, trở nên hứng thú.


Hắn hắng giọng, nghiêm túc nói: "Nói chuyện tiền thì thấp hèn quá, dù sao hai ta cũng ngủ chung một mái nhà. Nhưng mà nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không thể làm mất mặt cô được, vậy coi như cái giá hữu nghị, một ngày một nghìn tệ phí bảo vệ, tôi cam đoan bảo vệ cô 24/24, tuyệt đối không để một con muỗi nào có thể đốt được côi"

“Một ngày một nghìn tệ? Có phải anh muốn tiền đến phát điên rồi không? Tiền lương một tháng của tôi cũng chỉ mới bốn ngàn rưỡi!"

Trương Hân Nghiên đứng bật dậy, khí thế hung hăng giận dữ mắng Trần Phong.

Tên vô lại này, quả thực là gian thương tăng giá mà!

“Chê đắt à? Cô phải biết rằng năm đó có người bỏ. ra một ngày một triệu để tôi bảo hộ mà tôi cũng lười nhận, đây thực sự là giá hữu nghị cho cô đấy, không dối trên lừa dưới, nếu như không muốn, vậy thì thôi đi, lần sau Dương Vĩ lại tìm người bắt cô đi, đưa cô đến một nơi vắng vẻ, làm việc đó với cô thì tôi cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy!"

Ánh mắt hẹp dài của Trần Phong giống như là máy chiếu, lại nói lúc đó, hẳn có thể nhìn thấy vòng eo thon gọn của Trương Hân Nghiên từ bộ ng ực phập phồng, sau đó là hai đôi chân thon dài trắng nõn

Đột nhiên có cảm giác rất tà ác!

Nhưng những gì hẳn nói cũng không phải là nói dối, năm đó với tên tuổi của hẳn, bao nhiêu người đã đưa ra mức phí bảo vệ cao ngất trời, nhưng hẳn luôn hành động theo tâm trạng.

Hôm nay mới hỏi cô gái này một ngày một nghìn tệ, hời như vậy mà lại chê đắt, thật sự là không biết nhìn hàng mà!

“Một ngày một triệu?” Trương Hân Nghiên trực. tiếp cười lớn, mỉa mai nói: "Một ngày cho anh một tệ ôi cũng thấy nhiều rồi, thôi quên đi, anh cũng không phải người tốt lành gì, tôi không tin, Dương Vĩ có thể làm gì tôi chứ?"

Hai tay chống hông, cặp mông đầy đặn ngồi xuống ghế sofa tạo thành một vòng tròn hoàn hảo.

Trương Hân Nghiên thật sự rất tức giận, Trần Phong này nói chuyện như tên điên, cùng lắm thì sau này mỗi ngày đều mang theo dao trên người, tên khốn kiếp Dương Vĩ kia mà tới sẽ trực tiếp cắt anh ta!

Một nghìn tệ một ngày, đi cướp ngân hàng đi!

"Cô xem cô này, vẫn luôn tức giận như vậy, tôi muốn một ngàn thì tốt xấu gì cô cũng có thể trả giá mà, nói không chừng là được đấy?"

“Trả giá? Một tệ anh đồng ý không?” Trương Hân Nghiên vẫn chưa hết giận!

Trần Phong trực tiếp gật đầu nói: "Có thế!”

Trương Hân Nghiên ngây ngẩn cả người, cô ấy kinh ngạc nhìn Trần Phong.

Còn có thể mặc cả như vậy, cô ấy đột nhiên có chút không kịp đề phòng.


"Anh thật sự chỉ căn một tệ một ngày thôi à?"

Cô ấy cẩn thận từng li từng tí xác nhận, đó là một ngàn tệ và một tệ, mặc cả như này cô ấy cũng không. tin lắm.

Chủ yếu là đối mặt với tên vô lại chết tiệt này, không biết có con thiêu thân nào khác hay không,

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng mà.." Trần Phong lại thừa nước đục thả câu.

Trương Hân Nghiên cười lạnh một tiếng: “Tôi biết ngay là anh còn có điều kiện khác mà, có cái gì nói mau lên!"

Cô ấy đoàn đúng rồi mà, tên vô lại này nhất định sẽ có ý đô xấu xa nào đó!

Trần Phong chỉ vào quần áo trên người mình rồi nói: "Tôi đây cả ngày làm việc mệt mới, quần áo phải thay mỗi ngày, chỉ cần cô giúp tôi giặt quần áo hàng ngày thì việc này tôi chỉ nhận một tệ!"

"Giặt quần áo cho anh á?”

Nhìn quần áo đầy dầu mỡ của Trần Phong, lúc. này Trương Hân Nghiên nhíu mày.

Thậm chí cô ấy còn có ảo giác rằng ở chung với người này, lại nấu cơm giặt quần áo mua thuốc lá cho anh quả thực giống như cô vợ nhỏ.

Cảm giác này làm cho cô ấy rất không thoải mái, giống như là bị Trần Phong lừa gạt.

Đặc biệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Phong, cảm giác này càng trở nên nặng nề hơn.

“Đúng thế, mỗi ngày cũng chỉ giặt một hai bộ thôi!"


Trong lòng Trần Phong mừng thầm, sớm muộn gì

cô gái này cũng sẽ được huấn luyện thành một cô vợ. ngoan ngoãn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng đã thỏa hiệp đến nước này rồi, giặt mấy bộ quần áo thì tính là cái gì, Trương Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi đồng ý!”

"Được rồi, bà chủ, bao gồm cả hôm nay. Dù sao

tan học tôi cũng giúp cô, buổi tối giặt quần áo, nhưng. một tệ này thì hahal

Trần Phong đắc ý cười, không biết xấu hổ đưa tay phải ra!

Kế hoạch huấn luyện lại một bước nữa đã hoàn thành, bước tiếp theo là ủ ấm giường, đúng cách cô vợ nhỏ ở nhà.

Nhìn tư thế đưa tay ra của Trần Phong, Trương Hân Nghiên lại tức giận.

Từ trong túi xách bên cạnh, cô ấy lấy ra một cái ví tiền màu đỏ, mở ra tìm kiếm một tệ ở bên trong!

Trần Phong cười tủm tỉm híp mắt nhìn chấm chằm ví tiền, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, hẳn nhìn thấy trong ví tiền có một tấm ảnh chụp.

Bức ảnh hơi cũ, chụp một cô bé cưỡi trên cổ một người đàn ông trung niên, cả hai đều đang cười rạng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK