• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tránh ra!"

Đường Hùng dùng một tay đẩy mạnh Dương Thuận Dân sang một bên, nhìn Trần Phong, mặt hớn hở, cười to.

“Hôm qua tao đã nhận ra, mày không phải dân tầm thường, hôm nay gặp lại, thật sự là một tên điên, tao thích đấy, vì tao cũng là kẻ điên, hôm nay chúng ta chơi vui vẻ đi!"

Trong giới nhà giàu ph óng đãng, Đường Hùng cũng nổi tiếng là kẻ điên rồ, thích những chuyện kích ích.

Gặp Trần Phong lần này, cuối cùng cũng cho anh ta tìm được niềm vui!

Anh ta chỉ tay vào cánh tay bị bó bột của mình, nhếch mép cười: "Tay trái tao bị gãy, nếu hôm nay. không có cái giải thích thỏa đáng, tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết"

Trần Phong vẫn bình tĩnh, nhún vai, rất tự nhiên nói: "Việc anh bị thương hay không liên quan gì đến tôi cả. Tôi có đụng phải anh đâu, cũng chẳng ép anh sang đường, bản lĩnh kém cỏi, đổ lỗi cho người khác à?"

Sắc mặt Đường Hùng chùng xuống, hơi mất mặt, vì những gì Trần Phong nói đều là sự thật.


Chuyện hôm qua trong mắt anh ta là sự sỉ nhục, hơn nữa còn thua Trần Phong!

“Nhưng bây giờ là do tao quyết định, tao báo là do mày thì là do mày!"

Nếu đã bị người khác chiếm lý lẽ, thế thì anh ta dùng quyền lực áp đảo, vì đó là lợi thế và vốn liếng lớn nhất của anh ta!

"Vì sao?" Trần Phong hỏi lại.

Đường Hùng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Vì cha tao là Cục trưởng, còn mày chỉ là một người giao hàng, vì vậy, tao có thể quyết định sống chết của mày!”

Câu nói này trước đây rất có tác dụng, giúp anh ta đạp nhiều người dưới chân.

"Tàn nhãn ngang ngược thật đấy!" Trần Phong không khỏi cười lạnh, ngữ điệu cực kỳ khinh miệt: "Cha. anh chỉ có một chức vụ nhỏ mà đã khiến anh bay cao vậy, nếu cha anh là một lãnh đạo cấp bộ, tôi nghĩ anh có thể lên mặt trăng luôn đấy! Thôi đừng nói nhiều, anh muốn chơi thế nào? Hôm nay tôi sẽ chiều anh, chỉ là tôi cảnh cáo trước, trò chơi vừa bắt đầu, muốn kết thúc thì không dễ đâu!"

Bọn quần là áo lượt này chỉ vì dựa hơi cha mà hỗn láo, cơ mà một khi đụng phải sắt, đều là rác rưởi vô dụng thôi!

“Được!" Tính khí của Trần Phong khiến Đường Hùng rất thích, anh ta kiêu ngạo nói: "Chuyện hôm nay mỗi người dùng bản lĩnh của mình, không ai trách ai, mục đích của tao rất đơn gián, bắt Dương Vĩ làm nhục Trương Hân Nghiên, rồi đập gãy chân mày, xong chuyện này là xong, nếu không, tao cho người phong tỏa nơi này, rồi bắt Trương Thịnh Hào, mày cân nhắc đi!"

Đường Hùng ra bài đầu tiên, lấy ngay thẻ át chủ bài của anh ta, quyền lực của chat

Anh ta tin, lá bài này có thể đè bẹp tất cả mọi thứ của Trần Phong!

Trần Phong tức giận cười nói:" Anh muốn bắt thì cứ bắt đi, liên quan gì tới tôi, dùng người không dinh dáng đe dọa tôi, anh có bị ngu không vậy?”

Hân là vệ sĩ của Trương Hân Nghiên, chứ không có ghi trong hợp đông bảo vệ cả gia đình, đã không có, bắt hay không bắt Trương Thịnh Hào thì liên quan gì tới hẳn?


Tên quần là áo lượt này, mối quan hệ còn phân biệt không rõ, thật là đần độn!

Được, đã vậy thì tao bắt người đây!" Sắc mặt Đường Hùng âm trầm, anh ta không tin Trần Phong không tiếp chiêu!

Đã là bạn trai của Trương Hân Nghiên, chắc chắn sẽ không bỏ mặc Trương Thịnh Hào!

Anh ta bảo Dương Thuận Dân: "Nghe chưa, bắt người đi!"

Dương Thuận Dân còn hống hách hơn Đường Hùng, rút bộ đàm trên hông ra, hét to: "Tất cả tụ tập vào phòng trong!”

Vừa rồi thấy Trần Phong ra tay, anh ta nhận ra đây là cao thủ, càng đông người càng yên tâm hơn!

Chẳng mấy chốc, 7, 8 người nữa ùa vào.

Tổng cộng hơn 10 cảnh sát, chiếm gần nửa phòng,

“Bất kể ai, dám cử động là bắt ngay!”


Dương Thuận Dân giờ đây rất tự tin, nở nụ cười đều cáng.

Rồi anh ta rút còng tay từ sau lưng ra, từ từ tiến về phía Trương Thịnh Hào!

Đường Hùng đỡ Dương Vĩ đang nằm dưới đất lên bằng một tay, nhếch mép cười với Trần Phong: "Tên giao hàng, trò chơi bắt đầu rồi đấy, mau cho tao xem. tài của mày đi"

Với thế trận này, anh ta tin Trần Phong dù có điền cũng không dám làm

“Đồ ngụ, tao đã bảo bắt ông ấy có liên quan gì tới tao đâu!" Trần Phong vô cùng bất đắc dĩ, nghỉ ngờ tai của tên kia có vấn đề, cứ bắt người không liên quan uy. hiếp mình, thật điên rồ.

Trần Phong không quan tâm Trương Thịnh Hào, nhưng Trương Hân Nghiên thì không chịu nổi, cô ấy lại lao tới, che chẩn trước Trương Thịnh Hào.

"Trần Phong, anh tới được tôi đã rất cảm ơn rồi, nhưng bây giờ anh đi đi, chuyện này không liên quan đến anh!"

Trương Hân Nghiên cũng không ngốc, chỗ này. toàn cảnh sát, không thể đánh lại Đường Hùng và Dương Vĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK