Về chuyện cô ấy có thể tiếp tục làm giáo viên hay. không, tất cả đều phụ thuộc vào một câu nói của Dương Vĩ!
Thật nực cười, trong suốt những năm qua cô ấy. luôn làm việc rất cẩn trọng, cống hiến tất cả điều mình có thể làm cho nghề giáo viên, nhưng cô ấy lại không
thể chống đối lại một câu nói tùy tiện của người khác?
Rốt cuộc, một chút lòng tự trọng cuối cùng của cô ấy lại bị giẫm đạp ở dưới chân người ta!
Nói trắng ra, tất cả mọi thứ bây giờ đều tùy thuộc vào thái độ của chính mình, tức là cô ấy có muốn thuận theo Dương Vĩ hay không, lên giường với gã đàn ông vô liêm sỉ này không?
Sản nghiệp của cha cô ấy trong tương lai, nghề. nghiệp của cô ấy, tính mạng của Trần Phong, toàn bộ đều được đổi bằng cơ thể của cô ấy!
Thật thảm hại, thật nực cười!
Nhất thời, trong lòng Trương Hân Nghiên cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía cha mình theo bản
năng, đôi mắt đẫm lệ bất lực tìm kiếm chỗ dựa.
Cô ấy nhớ là khi còn bé, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cha cô ấy vẫn luôn che chở cô ấy khỏi nắng mưa.
Trời mưa mà không có ô, cha cô ấy sẽ sử dụng áo của mình để che mưa cho cô ấy, chân bị bong gân, cha cô ấy cũng sẽ cống cô ấy trên lưng đi một quãng đường dài cho đến khi đến bệnh việt
Nghĩ đến đây, nước mắt đã hoàn toàn bao trùm đôi mắt của cô ấy!
Trương Thịnh Hào ngẩng đầu lên, ông ta cũng nhìn con gái mình.
Đột nhiên, một nụ cười dịu dàng rất quen thuộc với Trương Hân Nghiên xuất hiện trên khuôn mặt dữ tợn của ông ta.
Trương Hân Nghiên trở nên sững sờ, cô ấy không còn được nhìn thấy nụ cười ấy trong rất nhiều năm rồi.
Nhưng khi cô ấy còn là một đứa trẻ, vào những. lúc cha muốn bảo vệ cô ấy, cô ấy thường xuyên nhìn thấy nụ cười này.
Dường như hiểu ra điều gì đó, cô ấy lập tức bật khóc!
“Con gái, đừng khóc, cả đời này cha đã phạm phải rất nhiều sai lầm, vốn dĩ, tận sâu trong đáy lòng cha luôn muốn trở thành một người tốt, thế nhưng mà nhiều khi lại là thân bất do kỷ!”
"Trương Thịnh Hào đứng dậy, ông ta căm lên một chai bia trên bàn, đột ngột đập mạnh vào đầu mình!
Rất nhanh sau đó, máu tươi từ trên đầu ông ta chảy ra ròng ròng, loạng choạng và suýt chút nữa ngã sấp xuống ghế sô pha.
"Lão đại!"
Người đàn ông mặc áo đen trong phòng lập tức trở nên hoảng sợ.
Thế nhưng Trương Thịnh Hào đã giơ tay ngăn họ lại.
"Cha!"
Không quan tâm đ ến bất cứ điều gì khác, Trương Hân Nghiên lao tới, Từ Thiên Thành cũng lao tới chỗ đó để hỗ trợ Trương Thịnh Hào.
Cảnh tượng này làm cho Dương Vĩ và Đường Hùng phải choáng váng.
Lão già này còn có thể hạ thủ với chính mình được, quả thực có hơi tàn nhẫn.
Máu tươi chảy qua hai mắt của Trương Thịnh Hào, ông ta lạnh lùng nói: "Chuyện này là do con gái tôi và người giao hàng gây ra, người giao hàng đó sẽ nhanh chóng bị bắt và đưa tới chỗ hai người, tôi sẽ thay con gái mình chịu hình phạt thích đáng!”
Trên thế giới này, không có người cha nào không. yêu thương con gái mình.
Sau ba năm không gặp, Trương Thịnh Hào không muốn sự bẩn thỉu của mình chạm vào thế giới của con. gái.
Ông ta đã già rồi, đã qua tuổi chiến đấu và giết chóc.
Ông ta chỉ làm người tốt một lần và để lại một phần sản nghiệp không căn lo toan cho con gái mình.
Chỉ có thế thôi!
Bây giờ, bị hai cậu ấm bức ép đến mức này, vậy thì ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức dùng cái mạng. già này để bảo vệ con gái mình!
Đường Hùng có hơi lạnh lùng chỉ vào cánh tay mình và nói: "Trương lão đại, ông cho rằng chỉ cần ông. tự đập một chai bia vào đầu mình thì con gái ông sẽ. an toàn sao? Có phải ông hơi quá ngây thơ rồi không?”
Anh ta đã bị gãy một cánh tay, làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy được?
Dương Vĩ hiển nhiên sẽ không chịu bỏ qua, mục tiêu của anh ta chính là lên giường với Trương Hân Nghiên, lão già này tự đập một chai bia vào đầu thì có ý nghĩa gì!
Anh ta chế nhạo và nói: "Xem ra Trương lão đại không hề có thành ý, đến lúc đó, đừng trách chúng tôi không niệm tình với ông!”
Dùng một tay đẩy Từ Thiên Thành ra, Trương
Thịnh Hào đột nhiên lại nhặt một chai bia tự đập vào. đầu mình.
"Choang"
Máu càng phun ra nhiều hơn, máu chảy xuống hoàn toàn bao phủ khuôn mặt ông ta.
Ông ta lập tức choáng váng ngồi xuống ghế sô pha, ảm đạm nhìn chãm chãm vào Dương Vĩ và Đường Hùng nói: "Thế nào? Được chưa?"
"Cha, con xin cha đừng làm như thế nữa, mau gọi xe cứu thương!"
Nhìn cha mình máu me đầy đầu, nước mắt của. Trương Hân Nghiên ào ra như suối chảy, tay chân luống cuống run rẩy!
Dương Vĩ và Đường Hùng đều trở nên sững sờ, lão già này quả thực không muốn sống nữa rồi!
Vào lúc Từ Thiên Thành vừa lấy điện thoại di động ra định bấm số gọi 120 thì lại bị Trương Thịnh Hào ngăn lại
Trương Thịnh Hào lại hỏi Dương Vĩ và Đường. Hùng: "Nếu vẫn chưa được, tôi vẫn có thể làm thêm một lần nữa, tôi chỉ muốn hai người thả con gái tôi đi thôi"
"Cha..."
Trương Hãn Nghiên khóc càng dữ dội hơn, cô ấy. gần như thở không ra hơi.
Sự căm ghét mà cô ấy từng dành cho cha của mình cũng không còn nữa, đã không còn nữa!
Danh Sách Chương: