Beta: Nhược Vy
Đối với cái chết của người phụ nữ đã theo mình suốt nhiều năm qua, KarlHeinz vẫn bình tĩnh, không chút để ý gật đầu.
"Lễ tang làm đơn giản chút."
Người đàn ông cởi áo khoác, đưa cho Christa.
Cô nhận lấy, không nói gì.
"Sao vậy?" Đối phương hỏi.
"KarlHeinz-sama."
"Hửm?"
"Ngài đúng là một tên khốn."
Christa cúi đầu nhìn họa tiết trên áo khoác, nhỏ giọng nói.
"Tên khốn?" Người đàn ông nhấm nuốt hai chữ này, "A, ta không hiểu ý em lắm, ý em muốn nói là, ta phải đau xót gào khóc trước cái chết của cô ấy?"
"Không." Christa lắc đầu, "Coi như tôi chưa nói gì."
Ngay sau đó, bàn tay tao nhã thon dài nâng cằm cô lên.
"Honey, ta không thích dáng vẻ này của em chút nào."
Ánh mắt của anh ta rất không tốt.
"Vậy ngài thích dáng vẻ gì của tôi?" Christa thản nhiên nhìn đối phương, "Ha ha, hay ngài thích dáng vẻ tôi lõa thể cầu hoan với ngài, hôm nay chúng ta cùng nhau thử tư thế mới được không?"
Christa dứt lời, cả căn phòng chìm trong yên ắng.
"Hóa ra em vẫn luôn nghĩ như vậy." Người đàn ông nheo mắt.
"Tôi nghĩ như thế nào, chẳng phải ngài là người rõ nhất sao?"
Christa cười mỉm, xoay người treo áo khoác lên trên giá.
"Nếu một ngày nào đó tôi cũng như vậy..." Christa cẩn thận vuốt nếp nhăn trên áo, "Ngài không phải lo lắng, tôi sẽ làm mọi điều ngài muốn."
Người đàn ông sau lưng không nói gì.
"Chỉ cần ngài buông tha cho Subaru, tôi sẽ làm mọi điều ngài muốn."
Christa xoay người, dáng vẻ giống hệt như lần đầu tiên gặp KarlHeinz, xa lạ, mỉm cười có lệ.
Vẻ thong dong của KarlHeinz đã sớm biết mất, chỉ còn ánh mắt lạnh lùng của bậc đế vương đang nhìn con mồi trước mặt.
Anh ta là vua, là vua.
Christa nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng kia, có chút đăm chiêu.
Không ai chưa được sự cho phép của anh ta mà có thể đoạt được thứ anh ta có, cho dù có là con của anh ta đi chăng nữa.
Beatrix đổi lấy tính mạng của mình, chính là để bảo vệ mạng sống cho các con.
Hôm nay Christa tức giận, cũng bởi vì Beatrix mới chết chưa được bao lâu, bố cô đã ngấm ngầm ám chỉ muốn cô nâng đỡ gia tộc.
Trận chiến vương quyền mãi mãi không có hồi kết, Christa từng chỉ là kẻ vô danh, không đáng để lọt vào mắt anh ta, nhưng từ khi Đại phu nhân bị giam lỏng, Nhị phu nhân qua đời, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia thất thế, Christa dần bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, chờ khi Đại phu nhân chết, tất cả mọi mưu tranh quyền lực sẽ bước vào hồi kết, hơn nữa càng có xu thế tăng lên khi Subaru dần thành niên. Christa sợ KarlHeinz, đương nhiên cô chưa từng làm trái ý anh ta. Vì thế nếu bị đẩy vào tình huống không thể tránh khỏi, cô sẽ đưa ra lựa chọn giống như Beatrix.
Người đàn ông nhìn Christa, điều cô muốn nói, đương nhiên anh ta hiểu.
"Đám tang của Beatrix vẫn cần ngài quyết định, ngài xem...?"
Đáng tiếc Christa đã không còn tâm tình mèo vờn chuột với anh ta, nếu cô đã ra quyết định, cô sẽ không rối rắm, bình thản quay trở về trạng thái bình thường.
"Đi thôi."
KarlHeinz rời mắt, gật đầu.
"A, đúng rồi." Christa dừng bước, "Chờ đám tang của Beatrix xong xuôi, tôi định nhờ Reiji giúp đỡ vài chuyện, ngài cảm thấy như thế nào?"
"Em không cần phải vậy." Người đàn ông đã không còn dáng vẻ đăm chiêu suy tư, anh ta hòa nhã mỉm cười, "Ta tự có sắp xếp, em không cần quan tâm."
"Được."
Christa gật đầu, tự động lùi xuống.
Cô mặc kệ anh ta định làm gì, hiện tại cô chỉ muốn sống, ủ rũ là thứ khát vọng xa xỉ, Subaru vẫn chưa trưởng thành, cô cần phải tỉnh táo.
_______
Tiếng bước chân dần đi xa.
KarlHeinz ngây người đứng tại chỗ.
Hôm nay anh đã thất thần rất nhiều lần, rõ ràng khi nghe gia linh thông báo cái chết của Beatrix, anh ta không hề dao động, thậm chí còn tưởng tượng lúc ra đi cô ta sẽ như thế nào... Là nhu thuận, tức tưởi, điên cuồng, hay bi thương... Cô ta làm theo ý anh, vậy anh sẽ sắp xếp thỏa đáng cho cô ta.
Là người phụ nữ của anh ta, sống hay chết, đương nhiên phụ thuộc vào anh ta. Từ trước tới nay anh ta luôn nghĩ như vậy, cũng đều làm như vậy.
Nhưng hôm nay, khi thấy người phụ nữ ấy thản nhiên đề cập đến cái chết, tâm tình anh ta rất tệ.
Không đúng.
Vua ban ơn, cho dù có là cái chết, cũng nên mỉm cười tiếp nhận giống như Beatrix. Cô có thể hận anh, nguyền rủa anh, thậm chí tưởng tượng việc giết chết anh, nhưng không thể thất vọng, anh không cho phép cô thất vọng.
KarlHeinz gỡ găng tay, lộ ra ngón tay thon dài mảnh khảnh.
Anh cần sửa lại kế hoạch, có đôi khi, đánh cờ quá mức chậm rãi cũng khiến đối phương mất hứng.