Beta: Nhược Vy
"Phu nhân, đức vua sai người tới, nói rằng hôm nay sẽ đến."
Quản gia cung kính bẩm báo.
"Đã biết, chuẩn bị tiệc tối đi, chờ bọn nhỏ học xong thì bảo bọn chúng tới phòng ăn."
Christa nhìn cảnh sắc phía xa xa, gật đầu ý bảo mình đã biết.
"Bên ngoài lạnh lẽo, phu nhân vẫn nên trở về thì hơn." Quản gia khuyên nhủ.
"Ha..." Christa nhìn cây cối um tùm phía xa xa, "Yên tâm, ta sẽ không rời khỏi ngọn núi này, không trái với quy định của ngài ấy."
Sau khi chuyển nhà, kim chủ nới lỏng phạm vi hoạt động cho cô, nơi này không có bốn bề là tường đá, cho nên đối phương đặt kết giới ở chân núi... giống như đang xích một con chó lại vậy, thật đáng châm chọc.
Nhưng Christa đã quen, cô cũng lười so đo, căn biệt thự này hẻo lánh, luôn bị đồn là có ma ám, vậy nên lúc đi dạo, cô rất ít khi gặp người ngoài.
Ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh cũng không tồi.
Christa vừa hát vừa nhàn nhã hái hoa, tết thành vòng hoa nhỏ.
"Chrysta Bell!"
Một người đàn ông quen mắt vọt tới, nhanh chóng bị quản gia chặn lại.
"Anh là..." Christa bảo quản gia dừng lại.
"Chrysta Bell, là anh! Anh là anh em đây!"
Người đàn ông vội giãy ra.
"A, nhớ ra rồi, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Christa đăm chiêu gật đầu, bảo sao cô thấy hơi quen mắt, hóa ra là có khuôn mặt giống với otou-sama, chắc là con của Đại phu nhân, trước cũng từng gặp nhau vài lần.
"Chrysta Bell, em mau giúp otou-sama đi! Người sắp không sống nổi nữa!"
Người đàn ông cầu xin.
"Ông ta làm sao?" Christa ném vòng hoa sang một bên, bình thản hỏi.
"Vị công tước mới được bổ nhiệm có xích mích với otou-sama, lão ta liên tục tra tấn người, hiện tại otou-sama bị thương rất nặng."
Đối phương tức giận lên án.
"Tra tấn? Gia tộc không tránh đi sao?" Christa không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Vì sao phải tránh! Người đứng đầu gia tộc chính là otou-sama! Sao phải nghe theo lời lão ta, chỉ cần có em và Subaru ở đây, chờ otou-sama hồi phục, chắc chắn lão ta sẽ phải giao vị trí đó cho anh!"
Người đàn ông không kiềm chế được mà chửi thề, sau đó sửa sang lại mái tóc rối, bắt đầu đề cập tới mục đích chính.
"Chrysta Bell, em gái thân yêu của anh, anh biết em không thoải mái chuyện năm đó, nhưng nếu không nhờ có otou-sama, em cũng đâu có ngày hôm nay."
"Hơn nữa, otou-sama có thể giúp Subaru ngồi lên vị trí kia, chẳng lẽ em và Subaru không định đền đáp lại gì cho người?"
"Đàn bà con gái không nên chìm đắm trong tình yêu, em biết không, KarlHeinz cưới em là có mục đích! Gần đây anh tra ra được, em có quan hệ huyết thống với ngài ấy, có thể coi như anh em họ. Có tin đồn nói rằng ngài ấy cưới em là vì muốn thử nghiệm gì đó, cho nên đừng tin tưởng ngài ấy, hãy ngoan ngoãn nghe lời otou-sama."
Người đàn ông chậm rãi nói, thái độ vô cùng cao ngạo trịnh thượng, nào còn dáng vẻ bối rối cầu xin vừa nãy.
Christa trầm mặc một lúc, cười khẽ.
"Onii-sama, trước khi tới đây, anh đã tìm hiểu tình hình chưa?" Christa quay sang nhìn quản gia đang cúi đầu giả vờ làm cọc gỗ, "Tôi đứng ở đây, ngay cả muốn xuống núi cũng không xuống được, anh cho rằng tất cả người hầu đều là thân tín của tôi sao?"
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của đối phương, Christa bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bọn họ đều là người của đức vua, ngài ấy phái tới để... Ừm, "bảo vệ" tôi." Christa ngắt chiếc lá trên cành, "Giờ anh chạy trốn vẫn còn kịp đấy."
Người đàn ông vội vàng dùng phép, hoàn toàn biến mất.
Anh em họ?
Christa nhìn từng nếp gấp trên lá, có hơi đăm chiêu.
Hóa ra cô không chỉ làm vợ bé, còn loạn luân với anh họ của mình.
May mắn Subaru không phải đứa nhỏ ngốc.
Christa buông tay, lá cây tung bay theo gió.
Theo góc nhìn của loài người, cô đã từng đọc trong sách, ban đầu Ma Giới cũng kết hôn cận huyết, anh em ruột cưới nhau, đặc biệt là tộc Thủy Tổ, càng thuần huyết thì sức mạnh càng lớn. Chẳng qua sau này họ gặp phải dịch bệnh, có học giả suy đoán là do kết hôn cận huyết, dần dần mọi người mới ý thức được tầm nguy hiểm của việc này.
Tch, KarlHeinz đúng là kẻ điên.
Christa sửa lại mái tóc hỗn loạn trong gió, xoay người trở về biệt thự.
. . .
"Oi, Reiji, anh biết không! Hôm nay tôi gặp Shu ở WC nữ! Ehhh ~ nhìn không ra Shu lại có loại sở thích này đấy ~"
Trên bàn ăn, Laito vui sướng đâm thọc người đang ngồi đối diện Reiji.
Mọi người: "......"
Đáng thương Reiji vừa mới nhấp ngụm rượu nho, sau đó như dự đoán bị sặc.
"Khụ khụ, Shu, anh... anh.... Khụ khụ...."
Reiji khiếp sợ nhìn Shu.
"Phiền muốn chết, chẳng qua do tôi buồn ngủ, dịch chuyển tức thời sai chỗ." Shu vừa nhắm mắt vừa cắt bít tết, "Mới cả, lúc tôi tới trước cửa WC nữ, thấy Laito vừa mới đi ra khỏi đó."
Mọi người: "......"
Reiji hoàn toàn câm nín.
"Hmmp ~, dù sao tôi cũng bị gọi là hư hỏng, vào WC nữ thì có sao?"
Laito bình thản nói.
Đứa nhỏ.... Con tự mình hiểu lấy như vậy, mẹ con có biết không.
Christa không nói gì.
"Mẹ kiếp?! Rõ ràng trong đĩa của bổn thiếu gia có hai viên takoyaki! Là đứa nào thừa dịp hỗn loạn ăn vụng takoyaki của bổn thiếu gia!"
Đột nhiên Ayato quát lớn.
"Ayato, là anh tự ăn thì có, đâu ai thèm takoyaki của anh."
Kanato ở bên cạnh vừa khinh thường nhìn, vừa nhấm nháp đồ ngọt.
"Nhất định là nhà ngươi ăn vụng! Đừng tưởng bổn thiếu gia không biết ngươi thích takoyaki của bổn thiếu gia! Nói đi, có phải lần trước cũng là ngươi không!"
Ayato phẫn nộ nhìn Kanato, đoạt mất đĩa đồ ngọt.
"A A A!! Anh muốn tuyên chiến đúng không!"
Mất đi món ăn yêu thích, Kanato bắt đầu gào lên.
"Không phải Kanato thì là Subaru! Lúc ấy chỉ có hai người ở đó!"
Ayato không cam lòng yếu thế.
"Mẹ nó? Liên quan gì tới tôi!"
Đột nhiên bị kéo vào, Subaru tức giận quát.
"Bổn thiếu gia không quan tâm! Dù sao cũng là các ngươi ăn trộm takoyaki của bổn thiếu gia!"
"Có bản lĩnh thì tới đây!"
Bàn ăn chìm trong hỗn loạn, Christa bất đắc dĩ buông dĩa, ngoắc tay gọi hầu gái, ý bảo chuẩn bị bưng lên thức ăn mới.
Tối nay kim chủ tới, mà cho dù không tới đi chăng nữa, vẫn phải duy trì mặt ngoài.
"Dừng lại."
Nhắc người người tới, giọng nam quen thuộc vang lên.
Đám nhỏ tựa như mấy con mèo bị hoảng sợ, vội vội vàng vàng về chỗ của mình.
Bàn ăn trở nên im lặng.
"Làm thêm một đĩa takoyaki cho Ayato, đừng quên điểm tâm của Kanato."
Christa đánh vỡ yên lặng, bình tĩnh ra lệnh.
Có boss tọa trấn, bữa tối thuận lợi hoàn thành, tâm tình Christa rất tốt.
Chẳng qua lúc quay về phòng riêng, người đàn ông không đề cập gì tới chuyện hôm nay, hiển nhiên anh ta biết, nhưng lại không nói, Christa cũng không hỏi, nếu có thể hồ đồ thì cứ hồ đồ, việc gì cũng hỏi lại mất hay.
Christa chỉnh lại cánh tay quàng qua người mình, thoải mái nhắm mắt.