Beta: Quanh
Chớp mắt, Christa đã bị giam lỏng ba tháng.
Lần này Subaru và Yui vượt xa khả năng người thường, vẫn chưa bị phát hiện, Christa rất vui mừng.
Về phần cuộc sống của cô, thật ra cũng không khác trước là bao, không thiếu ăn thiếu mặc, được ở trong căn phòng xa hoa, quan trọng nhất là, không phải hầu ngủ, Christa vô cùng thỏa mãn.
Cô có thể nhìn ra anh ta đang rất sốt ruột, nhưng mặc dù ba tháng không có tin tức, anh ta cũng không cố ý khắt khe, hiển nhiên là người rộng lượng.
Điều đáng nói, trong một lần anh ta tình cờ tới đây, đúng lúc Christa đang uống trà chiều, hai người cùng nhau trò chuyện một lúc.
Christa kinh ngạc phát hiện, đối phương là người rất uyên bác, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hơn nữa anh ta không phải người tự phụ, nếu có quan điểm bất đồng với Christa, sẽ ôn tồn lý giải, khác hẳn với tên khốn nào đó.
Từ hôm đó trở đi, anh ta luôn tới thưởng thức trà chiều với cô, cùng cô bình phẩm từ Shakespeare tới Napoleon, Tây sang Á, Nam sang Bắc, cổ đại tới hiện tại.
Nói thật, có hơi bị... mê hoặc.
Christa đăm chiêu nhìn người đàn ông trước mặt. Lần đầu tiên thưởng thức trà chiều cùng nhau, anh ta cởi khăn quàng cổ xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú, khác hoàn toàn giọng nói trầm thấp của mình.
"Quyết tâm chỉ là nô lệ của trí nhớ, không thể tự ý sửa đổi trí nhớ của bản thân. Shakespeare từng nói câu này, nhưng tôi lại không hề đồng ý."
Dưới ánh đèn, hương trà lan tỏa bốn phía, người đàn ông vuốt ve bìa sách, lướt qua dòng chữ tiêu đề tiếng Anh màu vàng bắt mắt.
"Ồ? Vì sao lại nói vậy?"
Christa nhấp hớp trà, tò mò hỏi.
"Chỉ có người không quả quyết mới có quyết tâm của riêng mình, người kiên định sẽ không cho phép lãng quên kí ức, bọn họ cũng sẽ không thay đổi quyết tâm bản thân."
Người đàn ông nheo mắt, giọng điệu tự tin.
"Nhưng chúng ta sống một cuộc sống vĩnh cửu, rất dễ thay đổi tâm ý, khi còn trẻ khác, mà khi trưởng thành sẽ khác. Tôi đã từng gặp rất nhiều người, tưởng chừng sẽ không sống nổi, nhưng nhiều năm sau nhìn lại, cũng chỉ cười xòa cho qua, coi đó là quá khứ điên rồ."
Christa nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên mở miệng.
"Quan điểm của phu nhân cũng là quan điểm của phần lớn vampire."
Người đàn ông gật đầu, ba tháng qua, Christa từng không ít lần bất đồng quan điểm với anh ta, nhưng anh ta không hề tức giận.
"Bởi vì tôi chỉ là một người bình thường." Christa quay đầu nhìn đối phương, "Trên thế gian này, rất ít người vươn tới đỉnh cao danh vọng, phần lớn chỉ là những vampire bình thường, tâm trí không đủ kiên định, cũng không đủ thanh tỉnh, chỉ chăm chăm vào cái trước mắt."
"Không, phu nhân là người thanh tỉnh." Người đàn ông khẳng định.
"Ngài đây quá khen, tôi chỉ là một kẻ nhát gan, cùng lắm hơn người thường ở một vài điểm mà thôi." Christa cười lắc đầu.
"...Hôm nay dừng lại ở đây, ta còn có việc, xin lỗi không thể tiếp phu nhân." Đối phương trầm mặc một lúc, đứng dậy rời đi.
"Ngài đi thong thả." Christa tao nhã khom lưng, nhìn bóng dáng đối phương biến mất sau cánh cửa. Cô gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ.
Cô không phải cô gái ngây thơ trong sáng, đương nhiên nhìn ra thái độ của đối phương. Người đàn ông này có hứng thú với cô, nếu không sẽ không thường xuyên tới đây.
Đương nhiên, cô không phủ nhận mình rất thích nói chuyện với anh ta, đặc biệt từng tiếp xúc với kẻ tâm thần như KarlHeinz, nay lại gặp một người có thể tôn trọng, thấu hiểu cô, cô thực sự rất thoải mái.
Đáng tiếc chỉ là thoải mái mà thôi. Hai người cùng nhau trao đổi, chưa bao giờ đối chọi gay gắt, cũng không tán tỉnh lẫn nhau, nhưng những điều này không thay đổi được việc cô là tù nhân, mà anh ta là người giam cầm cô, hiện tại anh ta còn đang lùng sục truy bắt con trai cô và bạn gái của nó.
Christa thở dài.
Tuy cô chưa từng hỏi tên anh ta, nhưng cô biết chắc anh ta là vua Thủy Tổ, điều này không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Mà trực giác lúc trước không sai – Hiển nhiên căn bệnh Endzeit vẫn luôn cắm rễ trong thân thể anh ta.
Christa xoa xoa huyệt thái dương.
Mấy trăm năm mới nở một đóa hoa đào, nào ngờ lại đen đủi chết non.
. . .
"Chiếu tướng."
Dưới ánh sáng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển bại thành thắng.
"....Ah...." Người đối diện rên rỉ nuối tiếc.
"Bạn thân mến, lần thua thứ 189, anh quá nóng nảy." KarlHeinz nở nụ cười.
"Sao có thể so với ngài, người phụ nữ mình yêu rơi vào tay địch, vậy mà vẫn có thể ung dung ngồi đây chơi cờ." Người đối diện oán giận.
"A, đúng là suốt nhiều năm qua, cô ta là người duy nhất có được tình cảm của tôi." KarlHeinz thản nhiên nhấp một hớp trà.
"Nhưng cũng chỉ thế, không hơn?" Đối phương cũng tự rót cho mình một ly.
"Cô ta không thể so sánh với kế hoạch vườn địa đàng." KarlHeinz phất tay, bàn cờ ngổn ngang quay trở về như cũ.
"Ồ? Nói cách khác vẫn có chút địa vị." Đối phương gật đầu, "Bạn thân mến, tôi nhớ rõ, ngài chọn con trai của cô ấy?"
"Không phải tôi lựa chọn nó, mà nó được Eve lựa chọn."
"Không không không." Đối phương phẩy tay, "Bạn thân mến, nếu không có sự cho phép của ngài, sao thằng bé và Eve có thể phát triển đến mức này."
"Nhưng mà, người chiến thắng cuối cùng cũng chưa chắc là nó, thằng bé vẫn chưa đủ tư cách làm Adam."
Dưới ánh sáng, đôi mắt KarlHeinz đỏ rực.
"Nếu thằng bé không thích hợp thì sao?"
"Không thích hợp thì lập một kế hoạch khác."
"Bạn thân mến, đứa con trai ngoài giá thú của ngài cũng là một ứng cử viên không tệ."
"Tôi biết, nhưng chưa nhìn thấy kết quả, tôi sẽ không sử dụng quân cờ đó."