Mục lục
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắt đầu tập thể dục mỗi ngày, đều đặc biệt sung sức, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất sau khi vào mùa thu nhiệt độ giảm mạnh, cô không cảm thấy quá lạnh nữa, thậm chí không còn bị bệnh cảm lạnh.

Vào mùa thu, trời tối sớm hơn, Diệp Gia chạy bộ xong, đi đến bãi xe ở trong con hẻm, mở khóa xe, lên xe chạy không được mấy bước liền thấy có gì đó không ổn, chiếc xe máy điện chạy xiêu xiêu vẹo vẹo.

Diệp Gia lập tức dừng xe lại để kiểm tra, thì phát hiện lốp sau của xe bị thủng và xì hơi rồi!

Xui xẻo!

Cô thở dài yếu ớt nhìn trái nhìn phải, trong một con hẻm hẻo lánh không có tiệm sửa xe nào, cô không còn cách nào khác là đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, nếu may mắn thì có lẽ sẽ gặp được tiệm sửa xe còn mở cửa.

Một lúc sau, dưới ánh đèn đường mờ ảo, có một người đàn ông đầu húi cua mặc quần áo màu đen đang hút thuốc, nhìn thấy cô đi đến, hắn ta dí dí điếu thuốc trên tường, sau đó đứng chính diện đón cô, gần như là chặn một nửa con hẻm.

Diệp Gia đang đẩy xe phải dừng bước chân lại.

Cô dường như linh cảm có nguy hiểm phía trước, thậm chí còn không nghĩ tới, lập tức quay đầu xe, tăng tốc, muốn đi ra khỏi con hẻm càng sớm càng tốt, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, Diệp Gia sợ đến mức hồn bay phách lạc, cô nhanh bước chân hơn chạy về phía trước, nhưng không lâu sau, người đàn ông đưa tay ra bắt lấy cánh tay cô.

Diệp Gia cố tránh thoát, hét to một tiếng: “Thả tôi ra!”

Xe máy điện ngã xuống đất.

Cổ tay của người đàn ông rất mạnh, kéo cả người cô qua, người đàn ông đưa tay ra, trực tiếp chạm vào ngực cô.

“Thả tôi ra!” Diệp Gia run sợ khóc nức nở, liều mạng giãy giụa: “Buông ra!”

“Đừng sợ, bé ngoan của anh! Để anh sờ một tí.” Giọng nói hổn hển thô tục, mặt hắn ta đỏ bừng, nhìn qua nghẹn đến mức không kìm được, bàn tay bẩn thỉu sờ loạn trên người Diệp Gia.

Diệp Gia sợ tới mức nước mắt trào ra: “Cút ngay! Tên chó má!” Cô liều mạng giãy giụa hơn, dùng chân đá vào mu bàn chân của hắn ta, hung hăng mà nghiền nghiền nó, hắn ta bị đau, hơi buông lỏng tay, Diệp Gia nhân cơ hội cắm đầu chạy đến cuối con hẻm, cũng không thèm để ý đến chiếc xe điện của mình nữa, vừa chạy vừa kêu cứu.

Người đàn ông nhanh chóng đuổi theo, chặn ngang ôm cô lại, dùng vật đã cứng rắn ở dưới thân liên tục cọ mông cô: "Bảo bối ngoan, anh trai sẽ làm cho em sung sướиɠ, ngoan ngoãn, đừng la hét!"

“Cút xéo! Con mẹ mày!” Diệp Gia tức giận vì sợ hãi, vừa chửi mắng vừa vùng vẫy, thuận thế từ trong tay mò ra con dao găm phòng thân, trực tiếp đâm thẳng vào đùi của hắn, hắn ta né tránh, nắm lấy tay cô, sau đó đoạt lấy con dao trong tay cô.

Diệp Gia loạng choạng ngã xuống đất, theo bản năng mà lùi ra sau, rồi lại nhìn thấy một thân ảnh màu đen lướt qua, đấm thẳng một quyền mặt gã đàn ông đó. Diệp Gia nhìn người đó bước ra từ trong bóng tối, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh.

Phó Tri Duyên!

Gã đàn ông đó vừa nhìn thấy có người lại đây thì lập tức đoạt lấy con dao găm trước mặt, Phó Tri Duyên từng bước từng bước tiến về phía hắn ta mà không hề sợ hãi, còn hắn ta thì đi lui từng bước về sau, sau lưng hắn ta là bức tường, không còn đường để lui, hắn gầm nhẹ một tiếng, hạ quyết tâm cầm dao đâm Phó Tri Duyên một nhát.

Phó Tri Duyên nghiêng người, tránh đi lưỡi dao găm sắc bén, sau đó thuận thế anh nắm lấy cổ tay hắn, vừa ấn vừa vặn, dao găm trong tay trực tiếp bị anh ném đi, chiến đấu bằng vài kỹ thuật nước chảy mây trôi một hồi, tên lưu manh đã bị anh khóa lại sau lưng, và một đạp vào đầu gối, hắn ta quỳ xuống, Phó Tri Duyên trực tiếp lấy còng tay từ thắt lưng ra và còng tay tên lưu manh lại.

Đúng vào lúc này, Mục Sâm từ con hẻm bên kia chạy tới, hô to một tiếng: “Phó đội! Vừa xoay người một cái là không thấy anh nữa rồi.”

Phó Tri Duyên trực tiếp ném tên lưu manh cho Mục Sâm, vẻ mặt vô cảm nói: “Đưa về cục cảnh sát.”

Mục Sâm đỡ lấy tên đó, xoay đầu thì nhìn thấy Diệp Gia đang ngồi xổm dưới đất: “Cô ấy... có cần đưa về cùng không?”

Những giọt nước mắt óng ánh trên mặt Diệp Gia còn chưa kịp khô, một mình ngồi xổm trên mặt đất mà run bần bật, cực kì giống một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ.

Phó Tri Duyên dừng một tí, nói hai chữ ngắn gọn: “Không cần.”

Mục Sâm gật đầu, lôi tên lưu manh đi về phía con hẻm bên kia.

Phó Tri Duyên rũ mắt xuống, quét mắt nhìn cô một cái, mặt không có biểu tình gì: “Bị thương ở đâu rồi?”

Diệp Gia lắc lắc đầu, muốn đứng dậy, lại như cỏ không xương, gió thổi một cái, chân đã mềm nhũn, theo đó mà sắp ngã xuống, Phó Tri Duyên đỡ eo cô một cách đúng mức, Diệp Gia thuận thế mà nắm lấy cánh tay anh, ổn định thân thể. Cánh tay của anh rất cứng rắn, có cơ bắp rõ ràng, trái tim của cô đập nhanh hơn mấy nhịp.

Phó Tri Duyên thề, anh tuyệt đối chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.

Anh lập tức buông cô ra, đi vài bước, nhấc chiếc xe điện trên mặt đất lên, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra, nhặt một cái đinh nhỏ từ trong lốp xe ra, ném đi rồi lầm bầm: “Cố tình đâm thủng lốp xe, có vẻ như hắn ta đã để mắt đến cô được một thời gian rồi.”

Tên lưu manh đã thăm dò biết rằng mỗi đêm khuya cô sẽ đi qua con đường này, rồi dùng đinh nhọn đâm thủng chiếc xe điện của cô rồi đợi cô trong con hẻm vắng vẻ này.

Một cơn gió đêm thổi qua, Diệp Gia lạnh rùng cả mình.

Nghĩ lại mà sợ.

Phó Tri Duyên cởϊ áσ khoác ném qua cho cô, Diệp Gia giờ mới phát hiện rằng áo mình bị kéo rách rồi.

“Phó tiên sinh, mà sao anh lại ở đây vậy.” Diệp Gia ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, xoa dịu tâm trí, ngước đầu lên nhìn mà hỏi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK