Diệp Gia quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười nhìn cô, ủa? Ai đây? Cô có chút ấn tượng, nhưng không nhớ nổi tên.
“Tôi nè! Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y...”
“À!” Diệp Gia nhớ ra rồi, đây là đối tượng xem mắt mà mợ đã giới thiệu cho cô, Phương Kỳ Áo!
“Đã lâu không gặp, sao anh lại ở đây?” Diệp Gia mỉm cười hỏi, Cô có ấn tượng tốt về anh ấy, lúc đó cô thất lễ xin về trước, anh ấy còn lái xe chở giúp cô đi có việc, sau cũng có thêm wechat trò chuyện vài lần, có điều bởi vì Diệp Gia không có hứng thú lắm nên hai người cũng không có tiếp xúc nhiều.
“Tôi đi cùng với bố mẹ đến đây ngâm suối nước nóng.” Phương Kỳ Áo nhìn cô, hỏi: “Cô thì sao? Một mình hả?”
“Không phải, tôi đi cùng với hai ông.” Diệp Gia quay đầu thấy hai ông cụ đã sớm vươn dài cổ dòm ngó mình và Phương Kỳ Áo với ánh mắt tò mò, mà Phó Tri Duyên ngồi ở bàn ăn đang buộc khăn ăn, căn bản là không nhìn về phía bên này, vẻ mặt vân đạm phong khinh không hề quan tâm chút nào.
Hai người đối đáp vài câu rồi cũng giải tán, Diệp Gia bưng đĩa đồ ăn trở lại, đem sò điệp và thịt cá trong đĩa gắp vào chén hai ông cụ. Vừa mới ngồi xuống, ông Từ liền lên tiếng hỏi: “Gia Gia, cháu quen với thằng bé hồi nãy à?”
Diệp Gia ‘dạ’ một tiếng, thuận miệng nói: “Đối tượng xem mắt mà mợ giới thiệu ạ.”
“Hả!” Phản ứng của ông Phó là lớn nhất, trực tiếp đặt đũa xuống, nhìn chăm chăm cô: “Xem mắt? Thế...nhìn trúng nhau chưa?”
“Ông nội.” Phó Tri Duyên gọi ông một tiếng, nhưng lại không biết phải nói cái gì, hơi dừng lại, cuối cùng cũng không nói lời nào.
“Thằng nhóc thối.” Ông cụ Phó thẳng thắng mà quở trách anh một tiếng, sau đó quay lại nhìn Diệp Gia: “Tiểu Gia, cháu xem, Duyên ca ca của cháu so với thằng bé kia thì như thế nào?”
Như thế nào là như thế nào, thì là vốn dĩ là không thể so sánh đấy!
“Ông Phó ạ, ở trong lòng cháu, không ai có thể so sánh được với anh Tri Duyên.” Giọng nói của Diệp Gia không lớn, cúi đầu, cười ngại ngùng lúng túng.
Đôi đũa trong tay của Phó Tri Duyên lơ đãng mà run run lên.
Ông cụ Phó một miệng cười đến nỗi không khép lại được, mắt đối mắt với ông Từ đầy ý vị sâu xa, liền không tiếp tục nói về đề tài đó nữa, cũng đạt được mục đích rồi, chuyện của người trẻ tuổi, nếu hai ông già bọn họ can thiệp quá nhiều thì cũng không tốt.
Khu suối nước nóng của khách sạn được xây dựng dưới bóng mát của sườn đồi, giống như một khu vườn lớn, có hơn 50 bể suối nước nóng lớn nhỏ và nhiều loại nước suối dưỡng sinh. Hai ông cụ vẫn luôn ngâm mình trong suối nước nóng ở trong cùng, nghe nói thành phần lưu huỳnh trong đó còn có tác dụng chữa bệnh phong thấp.
Diệp Gia quấn khăn tắm, mang đôi dép kẹp ướt dầm dề đi trên núi, cô đã thay một bộ bikini nhỏ gợi cảm, như là cô đang mặc cho Phó Tri Duyên xem vậy, kết quả cô đi tìm ở trong khu suối nước nóng nửa ngày trời mà không thấy bóng dáng anh.
Nhiệt độ trên núi rất thấp, lại có một cơn gió thổi qua, Diệp Gia không khỏi rùng mình, cứ thế bước vào một ngôi nhà gỗ ẩm thấp, cửa vừa mở ra, hơi nước trắng xóa ập thẳng vào người và bao phủ lấy cô, căn nhà gỗ đầy sương mù trắng xóa, không nhìn thấy cái gì, Diệp Gia treo khăn tắm bên cửa, sau đó mò mẫm tường đi vào, dựa vào tường ngồi xuống băng ghế gỗ. Vừa ngồi xuống, liền cảm thấy có gì đó không ổn, hồi nãy bước vào phòng, hơi nước che mất tầm nhìn, cứ tưởng rằng không có ai trong phòng, nhưng ngay khi ngồi xuống, liền cảm thấy có ai đó đang ngồi gần bên.
Xuyên qua làn sương mờ ảo, Diệp Gia liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, điều đầu tiên đập vào mắt chính là cơ bụng 6 múi của anh ta, văn nhã, không lỗ mãng. Cơ bụng tuyệt đẹp đó là của ai vậy? Diệp Gia ngước mắt lên, bắt gặp Phó Tri Duyên híp mắt, đang nhắm mắt lại dưỡng thần.
‘Giày sắt đạp phá’(*), hóa ra nam thần đang ở đây nè!
(*踏破铁鞋 ta po tie xie là phép ẩn dụ cho một thứ gì đó đã tốn nhiều công sức để tìm kiếm nhưng lại được tìm thấy dễ dàng 1 cách tình cờ.)
Diệp Gia thấy anh nhắm mắt lại rất chuyên chú, đây không phải là thời cơ tốt nhất để ‘thị gian’(*)sao? Ánh mắt cô lại nhìn từ cổ anh đi xuống, hai cơ bắp trước ngực anh rất phát triển, trong màn sương mờ ảo, hai điểm đen đen đó, lúc ẩn lúc hiện như hai viên sôcôla thật khiến cô muốn thò lại gần liếʍ một ngụm...
(*đại loại là da^ʍ dê bằng mắt nha mọi người, hí hí)
Diệp Gia cảm thấy có chút khó thở.
Chết tiệt! Sao cô lại bẩn như vậy.
Ánh mắt của Diệp Gia tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, dưới rốn, sợi lông màu đen mờ ảo trực tiếp biến mất vào trong chiếc quần đùi màu đen.
Quần đùi, ở trên còn nhô lên một khối độ cong.
Đánh giá trực quan kaka thì kích cỡ này, rất là lý tưởng!
Diệp Gia cảm thấy có thứ gì đó trào ra trong mũi, cô hít hít mũi, trong miệng ngửi thấy mùi máu, đưa tay ra lau thì thấy trên tay đầy máu!
Ôi mẹ ơi! Diệp Gia đột nhiên như là bị kim chích một phát, phản ứng quá dữ dội, suýt nữa từ trên ghế lăn xuống dưới.
Máu! Cô sợ máu!
Nhìn thấy máu là cô muốn ngất đi.
Phó Tri Duyên bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, mở mắt ra, liền nhìn thấy một người phụ nữ nào đó đang ngồi xổm dưới chân mình, cúi đầu ôm não, không biết đang làm cái gì.
“Diệp Gia?”
“Ơi!” Diệp Gia rầu rĩ rầm rĩ đáp một tiếng.
Phó Tri Duyên khom người nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái, cô bé này sao lại thích ôm đầu ngồi xổm đến vậy? Đức tính gì thế...
“Ở đây...không phải là cục cảnh sát.”