Mục lục
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nước canh đặc sệt trong nồi đã sôi, Diệp Gia quay lại hỏi anh: “Anh đói bụng không?”

Phó Tri Duyên nuốt ngụm nước bọt, gật gật đầu.

Cho dù không đói, mà ngửi thấy mùi thơm ở trong bếp cũng làm anh đói theo rồi.

Diệp Gia duỗi tay cởi một bó mì sợi: “Vậy em nấu thêm cho anh chút.”

Sợi mì rất dẻo, lúc này độ lửa rất quan trọng, Diệp Gia tùy thời điều chỉnh độ lửa, đôi đũa trong tay không ngừng khuấy tròn trong nồi để nấu mì sao cho ngon nhất.

Diệp Gia ở trong phòng bếp đẹp đến mức hơi thở của anh đều muốn dừng thở luôn rồi.

Giờ phút này, cô không chỉ còn là cô gái của anh nữa, mà càng giống như người phụ nữ của anh hơn.

Anh muốn dùng thế giới của mình để bao dung cô, xoa dịu cô, mà cô, cũng như vậy dùng tình ý triền miên, thiên tính dịu dàng của người phụ nữ, tưới lên vùng đất của anh.

Diệp Gia vớt mì đã chín ra khỏi nồi, cho vào tô, rồi rưới nước sốt thịt hải sản nóng hun hút đã hâm lại lên bát mì, vén mái tóc dài ra sau tai, cúi xuống, nhắm mắt và ngửi.

Thật thơm, hương vị của biển.

Cô vừa đứng thẳng người, liền cảm thấy phía sau có đôi tay ôm lấy eo mình, thân thể cứng đờ, đầu anh dựa vào vai cô, sau đó một nụ hôn nhẹ rơi xuống mặt cô.

Môi của anh rất mềm, cũng rất nóng.

“Anh không nhịn được.” Giọng nói dịu dàng của anh sượt qua vành tai cô: “Muốn hôn em.”

Trong quán bar, ánh đèn sắc màu lạnh chiếu xuống nước da trắng ngần của Đào Địch, cô cầm chiếc micro trên tay và lặng lẽ ngồi trên sân khấu, hát một mình trong đêm tối.

Khẽ nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào nơi quầy bar cách xa nhất, đôi mắt của người đàn ông rất tĩnh lặng, tựa như một hồ nước nhiều năm không tĩnh động.

Anh dường như không thích ứng được với loại cảnh tượng này, trên mặt biểu hiện cực kỳ mất tự nhiên, lại có chút tò mò và chút đề phòng. Không biết đã ngồi ở đó bao lâu rồi.

Đào Địch đếm trong lòng, từ lúc cô bắt đầu biểu diễn đến lúc kết thúc, đã có ba người phụ nữ cầm ly rượu tiến đến gần Mục Sâm, có điều nói chưa được một hai câu thì người phụ nữ đã hậm hực rời đi, ngoại hình của anh không thể nói là quá mức đẹp trai, nhưng dù sao khuôn mặt lạnh lùng vô cảm lại toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ kia, cộng với thân hình cường tráng mà dù có bao nhiêu lớp quần áo cũng không che được khiến anh nổi bần bật trong thế giới xa hoa trụy lạc này.

Ly bia đầy ắp vàng óng ánh trong tay Mục Sâm, anh uống một hơi hết nửa ly, trái tim của Đào Địch không bình tĩnh lại được, cô hát xong bài cuối cùng liền vội vã bước xuống sân khấu đi về phía anh.

Đối với người đứng đắn như Mục Sâm, đến quán bar này để mua vui là điều không thể, bởi vì đã bốn ngày liên tiếp rồi.

Trái tim của Đào Địch đập loạn xạ cả lên.

Vừa xuống sân khấu thì có một gã xuất hiện phía trước khiến Đào Địch phải dừng bước, khóe miệng cong lên dần trở lên lạnh lẽo xuống, nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi: “Anh đến làm gì?”

Người đàn ông trước mặt mặc một bộ âu phục, nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tóc mai có chút bạc, nhưng ngoại hình trông anh tuấn mạnh mẽ.

“Đưa em về nhà.”

“Cút.”

Đào Địch không nể mặt mà chửi một tiếng, ngay lúc lướt qua người cô, ông ta dùng sức túm lấy cổ tay của Đào Địch.

“Nghe lời.”

“Buông ra!” Đào Địch vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng sức cổ tay của ông ta rất mạnh, khiến cô không thoát ra được, chỉ có thể sát lại gần ông ta, đè thấp giọng: “Ở đây mọi người đều khó xử, tôi không sợ đâu, nhưng mà Trần tiên sinh ngài thật sự muốn cùng tôi vạch mặt ở đây?”

Trần tiên sinh quét mắt nhìn cô một cái lạnh lùng, cuối cùng buông tay ra một cách không cam lòng, ngay lúc Đào Địch suýt ngã vì quán tính do ông ta đột ngột buông tay ra thì có cánh tay rắn chắc của một người đàn ông phía sau lưng cô vững vàng đỡ lấy eo cô.

Đào Địch quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Mục Sâm, liền cứng đờ như cục đá.

Trần tiên sinh nhìn đánh giá Mục Sâm, Mục Sâm cũng đang nhìn ông ta giống vậy, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, phảng phất có một loại sức mạnh như đang đánh cờ nào đó.

Đào Địch nắm chặt tay áo của Mục Sâm, ổn định thân hình, sau đó liền thả ra, cách anh vài bước.

“Cảm ơn.” Cô lịch sự mà hoàn toàn không giống bản thân cô chút nào.

Mà Mục Sâm cũng không quan tâm đến sự cố tình xa cách của cô, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, xoay người, nắm lấy tay của Đào Địch bước ra khỏi quán bar.

Trái tim của Đào Địch gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô quay đầu lại nhìn Trần tiên sinh một cái, sắc mặt ông ta phức tạp, đứng đó một lúc, rồi xoay người rời đi.

Mục Sâm vẫn dắt cô ra khỏi quán bar, đến đường lớn, gió lạnh xào xạc cộng với sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời, khiến cô đang mặc quần áo mỏng manh phải hắt hơi một cái, mũi đỏ bừng.

Mục Sâm không nói hai lời liền trực tiếp cởϊ áσ khoác mình ra, mặc vào người Đào Địch, anh dứt khoác kéo khóa lên, nhốt cô vào trong, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Toàn thân đều là nhiệt độ của anh, cô nhất thời không biết làm sao.

“Người kia là ai?” Mục Sâm mở miệng hỏi.

Ánh mắt Đào Địch dời đi chỗ khác: “Có thể không hỏi không?”

Mục Sâm trầm mặc, nhưng mà anh vẫn muốn biết, ruột gan cồn cào mà muốn biết.

Không phải lúc, mọi thứ đều không phải lúc, sai thời điểm, mấy người trong cuộc xa lạ mà đυ.ng gặp mặt cùng nhau, trái tim Đào Địch lạnh đến run lên, những ký ức khó chịu nhất thời lại đan xen một chỗ với nhiệt độ của anh.

“Anh đến tìm em sao?” Đào Địch ngẩng đầu nhìn anh: “Bốn ngày rồi, đừng tưởng em không nhìn thấy.”

“Không liên quan đến em, tôi là đến để nghe nhạc.” Mục Sâm vẻ mặt ủ rũ nói xong liền xoay người cất bước rời đi.

Đào Địch nhìn theo bóng lưng của anh, túm chặt góc áo, nếu như được thay đổi thời điểm, thì cô nhất định sẽ đuổi theo.

Nhưng mà hiện tại...

Sự tự tin có chút không đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK