• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giang Tinh Hoài len lén liếc nhìn Phó Diễn nhắm mắt giả câm giả điếc, mím môi lặng lẽ nở nụ cười.
Muốn Phó Diễn nghỉ ngơi thật tốt, không bận tâm chuyện đời nữa thì phải xài chiêu.

Nhưng mà...
Mũi Phó Diễn cao ghê, còn rất thẳng nữa.
Cằm cũng đẹp mắt.
Giang Tinh Hoài ngắm quên trời quên đất, giống như lần đầu tiên cậu biết đến người đàn ông này vậy.

Trước giờ cậu vẫn luôn không chú ý tới Phó Diễn vô cùng...ngon giai.

Phó Diễn trong ấn tượng của cậu là nghiêm túc và ôn hòa.

Chứ không phải đẹp trai, sao tự nhiên hôm nay ổng lại đẹp dữ dằn vậy ta...
"Đừng nhìn tôi, nhìn đường." Phó Diễn bất đắc dĩ mở mắt.
"Nhìn đây." Giang Tinh Hoài liền vội vàng quay đi, nhìn chằm chằm đường lớn mênh mông, trái tim đập bình bịch.

"Không quát cậu, đừng căng thẳng." Phó Diễn nhìn đôi tay siết chặt vô lăng của cậu nhóc, thấp giọng giải thích.

"Tôi không có căng thẳng." Giang Tinh Hoài hắng giọng, hơi nghiêng đầu nói chuyện với hắn, "Sao tôi thấy giọng chú ngày càng khàn ấy?"
"Chắc là ngủ không đủ." Phó Diễn vặn nắp bình giữ nhiệt, hơi nóng phà vào mặt hắn.

Hắn né sang một bên, nhấp một miếng, biểu cảm hững hờ trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

"Ngon không?" Giang Tinh Hoài lo nhìn đường, không nhúc quay đầu, tràn đầy mong đợi hỏi.

"...!Cũng được." Phó Diễn cố gắng xem nhẹ vị ngọt trong cổ họng.

"Vậy chú có muốn ăn chút gì không?" Giang Tinh Hoài lại hỏi, "Tôi thấy buổi sáng chú chưa ăn bao nhiêu."
Không đợi Phó Diễn trả lời, Giang Tinh Hoài đã liến thoắng: "Ăn khô bò? Hay cổ vịt? Chú có thích khoai tây chiên không? À còn có bánh quy socola tôi thích nhất nữa nè, chú ăn không?"
"Im lặng." Phó Diễn đưa tay nhéo má cậu.

Giang Tinh Hoài ngậm miệng, cảm thấy gò má có chút nóng lên.
Cậu bị sao vậy, không lẽ cũng sắp bệnh đến nơi rồi.

Cậu nhóc bối rối đạp ga, chiếc xe chạy mỗi lúc một nhanh.

"Giang Tinh Hoài." Phó Diễn thở dài, "Bây giờ chúng ta không phải đang lái trực thăng."
"Sao chú chưa chịu ngủ?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, "Không phải chú kêu không ngủ đủ giấc à, ngủ một lát đi."

"Không cần đâu." Phó Diễn xoa đôi mắt mỏi nhừ.

"Không lẽ chú không yên tâm về tôi à?" Giang Tinh Hoài khịt mũi giảm bớt tốc độ xe, "Không sao đâu, tôi sẽ lái cẩn thận, trên đường có khúc nào không quen thì sẽ gọi chú, chú chợp mắt xíu đi."
"Tôi —— "
"Huống hồ lát nữa đến phiên chú lái đúng không? Cứ như vậy làm sao tỉnh táo nổi."
Phó Diễn nhíu mày, cảm thấy cũng có lý, "Có gì thì đánh thức tôi."
"Ừm." Giang Tinh Hoài gật đầu liên tục, "Mau ngủ đi."
Phó Diễn nhắm mắt lại, dựa vào ghế nằm ngủ.
Giang Tinh Hoài lẽn bẽn nhìn trộm hắn, ngoan ngoãn lái xe.

Đường gì mà ngoằn ngoèo thế, còn hẹp, có chỗ tróc cả nhựa, xấu quá đi mất.
Nhưng mấy đồng lúa mạch dọc đường rất đẹp, vàng ươm một mảnh.

Nhiều chim sẻ ghê...
Cho nên Phó Diễn ngủ rồi sao?
Sao không nghe thấy tiếng thở của chú nhỉ?
Giang Tinh Hoài suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng vẫn không nhịn được quay sang nhìn.

Phó Diễn hơi nghiêng đầu, hai tay khoanh trước ngực.

Ngủ cũng nghiêm túc như vậy.

Nhưng...!gò má Phó Diễn thật là đẹp.
Lông mi Phó Diễn đột nhiên run run.
Giang Tinh Hoài chột dạ quay phắt đi, nắm chặt tay lái, ưỡn người thẳng lưng làm bộ nghiêm túc nhìn đường.

Cơn mưa từ từ tạnh hẳn, mặt trời ló ra sau những đám mây mù mịt, chiếu xuống tia nắng ấm áp, đường xi măng ướt đẫm cũng dần khô hẳn.

Còn đọng lại mấy vũng nước lấp lánh như sao sa dưới ánh mặt trời.

Tâm trạng Giang Tinh Hoài tốt đến kì lạ, cậu nhìn đường, rồi quay qua nhòm Phó Diễn, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

"Cậu cười cái gì?" Phó Diễn xoa mắt, ngồi thẳng dậy.

Giang Tinh Hoài sợ hết hồn, theo bản năng giẫm phanh.
"Tôi có cười đâu..." Giang Tinh Hoài nuốt nước bọt, "Chú tỉnh rồi hả? Chúng ta đi đến đoạn đường mới rồi, tôi xem bản đồ đấy, không lái linh tinh đâu."
"Ừm." Phó Diễn vươn tay cầm bản đồ trên đùi cậu, "Tiếp tục lái đi."
"Oke." Giang Tinh Hoài nổ máy, định đạp ga.


Đột nhiên có hai mẹ con từ đâu lao ra, cách đầu xe chưa đầy 1m.

Giang Tinh Hoài hoảng sợ đạp phanh, mở to hai mắt, bị dọa đến chảy mồ hôi ròng ròng.

Sau khi bình tĩnh lại quen mồm mắng mấy câu, "Wtf! Sợ vãi!"
"Ba quy tắc, điều một: Không được nói tục." Phó Diễn nhíu mày nhìn cậu.

"Hở?" Giang Tinh Hoài sửng sốt, "Cái này cũng tính là nói tục à?"
Phó Diễn lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì.
"Hì, tôi giật mình thôi." Giang Tinh Hoài biện minh.
Phó Diễn vẫn không định bỏ qua, mãi không lên tiếng.

"Không nói thì không nói." Giang Tinh Hoài hơi rén, nhún vai, "Không có lần sau nữa."
Đứa bé ngoài xe khóc la ầm ĩ, người phụ nữ nằm dưới đất dường như đã mất đi ý thức.

"Đừng xuống xe." Phó Diễn nói.
"Tôi biết rồi." Giang Tinh Hoài gật đầu.
Phó Diễn có chút ngạc nhiên.

"Tôi đâu có ngu." Giang Tinh Hoài ngượng ngùng sờ mũi, "Chỗ này đồng không mông quạnh, khỉ ho cò gáy, xung quanh toàn là ruộng lúa, đến một căn nhà cũng không có, một người phụ nữ dắt theo con liều mạng nhào vào đầu xe chúng ta? Vậy cũng quá trùng hợp đi."
Phó Diễn nhìn cậu nhóc vểnh mũi đắc ý, không nhịn được bật cười: "Vẫn không tính là quá ngây thơ."
"Đương nhiên rồi." Giang Tinh Hoài hạ cửa sổ, nói với mẹ con họ: "Mấy người tránh ra đi!"
"Cứu mẹ cháu với! Các chú cứu mẹ cháu đi!" Bé gái quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Giang Tinh Hoài hết cách trao đổi ánh mắt với Phó Diễn, kéo cửa sổ lên.
"Cô ta không tự nhiên ngã." Phó Diễn ung dung nhìn một màn kịch cảm động trước mắt, "Cô ta giả vờ."
"Rốt cuộc họ muốn làm gì?" Giang Tinh Hoài ngờ ngợ.
"Mẹ con họ là mồi nhử." Ánh mắt Phó Diễn dần dần nghiêm túc, "Vẫn còn đồng bọn."
Giang Tinh Hoài nhìn ra tình huống bất ổn, nhưng không nghĩ nhiều đến thế.

Một người một xe giằng co gần 5 phút.
Người phụ nữ nằm trên đất thấy không tiếp tục giả vờ được, chậm rãi nhổm dậy, lạnh lùng nhìn chiếc xe chằm chằm, đứa bé cũng không gào góc nữa, im ắng nhìn hai người.

Rõ ràng nước mắt còn vương trên mi, nhưng khuôn mặt lại vô cảm đáng sợ.

Không tới nửa phút, khoảng 5, 6 gã đàn ông đứng tuổi chậm rãi xuống dốc.


Cầm đầu là một tên cởi trần, trên ngực có hình xăm đầu rồng rất lớn.

Phó Diễn nhíu mày, tay sờ súng giắt bên hông.

Sau khi bọn gã xuất hiện, hai tên trong số đấy xách một bịch đồ rải sau đuôi xe, xong xuôi lại nhập cuộc chặn đường hai người Phó Diễn.

Phó Diễn nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bọn gã rải đinh để họ không lùi được.

Còn đang bận suy nghĩ, Giang Tinh Hoài bên cạnh đột nhiên hạ cửa sổ, cầm súng thò tay ra.

"Tôi đếm 123." Giang Tinh Hoài giơ súng hướng vào gã đàn ông cầm đầu, bình tĩnh yêu cầu, "Tất cả tránh sang bên trái."
Phó Diễn thả lỏng tay cầm súng, bất ngờ quan sát Giang Tinh Hoài.

"Đó là súng?"
"Súng thật à? Sao thằng nhãi này lại có súng được?"
"Sao có thể là súng thật?"
Vẻ mặt của bọn gã có chút dao động.

Nhưng người đàn ông có hình xăm đầu rồng hiển nhiên không tin chuyện này, cười khẩy ngoan cố tiếp cận xe.

"Dừng lại." Giang Tinh Hoài mở chốt an toàn.
Gã lì lợm bước tiếp.

Giang Tinh Hoài không chút do dự bóp cò súng, gọn gàng nã một phát cạnh chân gã.

Đoàng!
Tiếng súng nổ vang dội! Khiến lũ chim sẻ trên cây bay tán loạn.

Giang Tinh Hoài lập tức giương súng, nhắm ngay thân thể gã đàn ông, lặp lại lần nữa: "Tôi bảo dừng lại."
Gã đàn ông nọ không ngờ đây là súng thật, kinh hoảng một hồi, đôi chân mềm nhũn, cả người ngã ngửa trên mặt đất.

Đám đồng bọn đứng sau cũng bị dọa cho chết đứng.

Keng một tiếng.
Những con dao bọn gã giấu sau lưng lũ lượt rớt xuống trên mặt đất.

Phó Diễn không bất ngờ với việc này, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả chính là biểu hiện của Giang Tinh Hoài.

Giang Tinh Hoài nhìn cảnh tượng đó thì nhăn mày, cậu kiềm chế cơn run tay vì sợ hãi, kiên nhẫn nhắc lại: "Tránh ra."
Vài giây sau, trong tiếng khóc thét chói tai của đứa nhỏ, gã đàn ông hung tợn nhặt dao, u ám nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã, chậm rãi lùi qua ven đường.

Giang Tinh Hoài lập tức đạp ga, phóng như bay.

Không nhịn được nhìn đến gương chiếu hậu.


Giang Tinh Hoài cảm thấy đám người nam nữ kia và những người bị lây nhiễm thực chất chẳng có gì khác biệt.

Đều đã không còn là người.
"Đừng nhìn." Phó Diễn xoa nắn gáy cậu, cứng rắn xoay lại, "Lo nhìn đường đi."
Giang Tinh Hoài im lặng, bỗng nhiên muốn tâm sự: "Bởi vì dịch bệnh nên mới tha hóa sao?"
"Người và người không giống nhau, dịch bệnh không phải lí do để họ trở thành loại người đó.

Chỉ có thể nói dịch bệnh là chất xúc tác." Phó Diễn thấp giọng nói, "Còn bọn họ vốn đã là như vậy."
Giang Tinh Hoài gật đầu.
Phó Diễn đau lòng nhíu mày, hắn biết những ác ý không thể giấu vừa rồi là một đả kích không nhỏ với Giang Tinh Hoài.

Mới vừa chạm đến ngưỡng 18, xoay quanh chuyện trường lớp, ánh mắt nhìn xã hội chỉ toàn màu hồng, quả thật rất khó được tiếp xúc với những mặt u ám của cuộc sống.

Hắn cảm thấy vui vẻ và hi vọng Giang Tinh Hoài trưởng thành, nhưng cũng đau lòng khi Giang Tinh Hoài bị ép phải lớn lên trong hoàn cảnh như thế.
"Vừa nãy đẹp trai lắm." Phó Diễn bỗng nhiên nói.
"Chú nói cái gì? Tôi không nghe rõ." Giang Tinh Hoài đưa một tay làm thành micro chỉ vào Phó Diễn, "Mong chú nói lại lần nữa."
"Vừa nãy cậu rất đẹp trai." Phó Diễn cũng nguyện ý phối hợp cùng cậu.

Giang Tinh Hoài mừng tít mắt, hi hi ha ha cả buổi trời, hoàn toàn quăng chuyện không vui ra khỏi đầu.

"Mỏi chưa?" Phó Diễn cười hỏi cậu, "Tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi ăn chút gì đi."
"Chú khỏe chưa? Còn đau đầu không?" Giang Tinh Hoài quan tâm sắc mặt hắn.

"Ổn rồi." Phó Diễn cười, "Cực cho cậu rồi, có đói bụng không?"
"Không đói." Giang Tinh Hoài nói đến đây, không biết sao lại đỏ tai, một lúc sau mới xoắn xuýt nói nhỏ, "Tôi muốn đi tiểu."
"Dừng xe đi." Phó Diễn thấy buồn cười, "Nãy giờ cậu nhịn à?"
"Không phải chú đang ngủ à, tôi sợ để chú một mình trên xe." Giang Tinh Hoài dừng lại, lúc nhảy xuống xe còn không quên nũng nịu.

"Mau đi đi." Phó Diễn nhìn cậu, cảm thấy trong lòng mềm mại.
"Chú không đi cùng hả?" Giang Tinh Hoài vừa leo xuống xe, chợt thò đầu vào từ cửa sổ.

"Tôi không buồn." Phó Diễn nói.
"Đi từ nãy đến giờ rồi mà chú không buồn tiểu?" Giang Tinh Hoài dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, "Thật sự không đi à?"
Đột nhiên trực giác Phó Diễn báo động liên hồi.
"Thận của chú không ổn?" Giang Tinh Hoài cẩn trọng hỏi.
Quả nhiên.
Phó Diễn nghe vậy, mí mắt giựt liên hồi: "Giang Tinh Hoài cậu —— "
"Không sau đâu mà, đàn ông ngoài 30 đều như vậy." Giang Tinh Hoài hiểu ý nhỏ giọng an ủi, "Dễ ỉu xìu, không có tinh thần, tôi hiểu."
Phó Diễn hình như tức đến chập mạch, cũng bắt đầu ăn nói hàm hồ: "Thử xem sao?"
"Thử cái gì?" Giang Tinh Hoài sửng sốt một chút.
"Thử thận của đàn ông 30 tuổi." Phó Diễn xoa mi mắt, phát ngôn kinh thiên động địa.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK