Khi mặt trời bớt nắng gắt, Chu Cao Phi chỉ đạo mọi người gia cố lưới sắt xung quanh biệt thự.
“Vây thêm một vòng nữa ở trên cùng.” Chu Cao Phi vừa đi vừa xách một thùng nước đưa cho những người đang làm việc, “Mau lên, tối nay anh em nhậu một bữa.”
Khang Thành và ba đồng đội của hắn lên đường lúc 6 giờ sáng, hướng đến tháp tín hiệu.
Đến 5:30 chiều vẫn chưa có tin tức gì.
Không có súng báo hiệu thành công, cũng không có súng tín hiệu báo nguy.
Mặc dù không có tin tức, nhưng có lẽ đó mới là tin tốt.
Nhưng Chu Cao Phi vẫn luôn có chút bất an.
Có thể là do địa điểm bọn họ ném bom cứu nhóm người Giang Tinh Hoài hôm qua cách chỗ họ không quá xa.
Hắn sợ những con quái vật đó sẽ đánh hơi được tiếng và kéo đến.
“Anh Phi ey!” Một tiếng hô đánh gãy suy nghĩ của Chu Cao Phi.
“Sao?” Chu Cao Phi quay đầu lại nhìn.
“Bên kia cao quá, chịu lực không đủ, các anh em không lên được.” Đại Xuân lau mồ hôi trên trán, nhảy khỏi mái nhà.
“Tiểu Tinh!” Chu Cao Phi ngẫm nghĩ, gọi một người ở trong nhà.
Vài giây sau.
Cửa sổ tầng hai bị đẩy ra.
"Có em!" Giang Tinh Hoài gặm đùi gà thò đầu ra.
"Ra đây anh mày nhờ xí!" Chu Cao Phi chỉ vào tâm lưới sắt mới treo được một nửa.
“Đến đây.” Giang Tinh Hoài hai ba miếng gặm nốt miếng đùi gà trên tay, trèo khỏi cửa sổ, nhảy thẳng xuống.
“Dụng cụ.” Chu Cao Phi đưa cho cậu một túi dụng cụ, nói: “Buột sao chặt là được.”
“Cầm.” Giang Tinh Hoài nhận lấy túi dụng cụ, đem xương đùi gà nhét vào tay hắn, sẵn tiện lau mỡ lên áo ba nuôi.
"Ê! Ê!" Chu Cao Phi vội vàng phủi chiếc áo thun nhãn hiệu nổi tiếng duy nhất còn nguyên vẹn, nhảy dựng lên, tức giận mắng: "Sắp tới giờ cơm rồi! Ai cho mày ăn đùi gà đấy! Ai đưa cho nó?"
"Phó Diễn chứ ai! Sao nào sao nào?" Giang Tinh Hoài kéo tấm lưới. Dừng răng mở khóa túi, thò tay lấy dụng cụ, cười vang trêu hắn.
Dưới bầu trời hoàng hôn, gió trở nên mạnh hơn, thổi tung mái tóc của cậu nhóc, để lộ vầng trán nhẵn nhụi.
Chu Cao Phi sững sờ, đã lâu rồi không thấy nụ cười này.
Hắn đột nhiên cảm thấy Giang Tinh Hoài thay đổi rất nhiều. Cậu đã trở về làm bé Giang Tinh Hoài mà hắn dõi theo từ nhỏ đến lớn.
Giang Tinh Hoài phản nghịch hỗn hào trong thời kỳ nổi loạn đã biến mất.
Giống như một cây trúc nhỏ vốn cong queo mọc thẳng trở lại, ở nơi hắn không biết, có người đã uốn nắn, chăm sóc từng chút một khiến cậu nhóc tự tin ưỡn ngực đứng thẳng.
"Đẹp trai quá nên ngốc luôn hả?” Giang Tinh Hoài làm xong việc nhảy xuống, vỗ một cái vào bụng Chu Cao Phi đang đứng ngây ra đó.
"Khùng." Chu Cao Phi mắng, nở nụ cười khoe răng đều như hạt bắp, "Đi thôi, về ăn cơm. Còn nữa, gọi daddy* của mày xuống ăn chung luôn."
* Anh Phi kêu gọi ba xuống ăn chung, má =)) ban đầu tôy còn tưởng ảnh kêu Giang Lương Viễn chứ
“Chú ấy và Trịnh Nhất đang kiểm tra tình hình của lão Cảnh, lát nữa mới ăn." Giang Tinh Hoài bám theo, đến nhà ăn, "Hôm nay ăn gì? Có bít tết không?"
“Ôi cục cưng, anh mày là bít tết này.” Chu Cao Phi vỗ lưng cậu, “Ăn uống thanh đạm một chút, hôm nay ăn khoai tây đi.”
"Vậy em không ăn ——" Giang Tinh Hoài nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng thất bại, "Này! Anh bị làm sao ấy! Thả em ra, có nghe không! Ê, ê! Đừng có thả, đừng thả đừng thả! Em ăn mà!"
Giang Tinh Hoài bị Chu Cao Phi nhấc bổng trên không trung, đau khổ vùng vẫy.
Sau khi dùng xong bữa tối cũng đã hơn sáu giờ.
Mặt trời đã lặn gần hết, những đám mây màu hồng nhạt thơ mộng tạo thành một dải mây tuyệt đẹp ở chân trời.
Phó Diễn gỡ mặt nạ khí và lấy dụng cụ khỏi người thầy Cảnh.
“Ổn rồi.” Trịnh Nhất đỡ ông dậy, “Cảm ơn thầy đã vất vả.”
“Không vất vả không vất vả." Thầy Cảnh xoa bóp cánh tay, mỉm cười với anh ta. Sau đó nhìn về phía Phó Diễn, “Vừa rồi Tinh Tinh tìm anh à?”
Phó Diễn gật đầu: "Em ấy phàn nàn ba nuôi đánh mình, lại còn phớt lờ em ấy nên đành mang cơm đến một mình."
Vừa nói hắn vừa đi tới mở cửa, ngoài cửa có ba hộp cơm cách nhiệt, hai hộp nhỏ và một hộp lớn.
Một tờ giấy nhớ được dán trên đó.
Chữ viết tay ngốc nghếch, xiêu vẹo không nhìn ra hình dạng.
"Hộp lớn cho Lão Cảnh."
“Chà——” Thầy Cảnh xuống giường chậm chạp bước đến, híp mắt cười, “Chữ của tiểu Tinh tiến bộ rồi.”
“Ừm.” Phó Diễn cũng gật đầu, đi ra ngoài, “Hai người ăn trước đi."
Phó Diễn đi xung quanh, tìm thấy Giang Tinh Hoài trên đài quan sát, cậu ôm ống nhòm nhìn về phía xa với vẻ mặt nghiêm túc.
Phó Diễn thở dài, leo lên, tịch thu ống nhòm của cậu: "Em không thể thấy gì đâu, Khang Thành bọn họ đang ở rất xa."
"Nhưng làng đại học cách đây không xa lắm." Giang Tinh Hoài chán nản, quay đầu nhìn Phó Diễn, ngạc nhiên, “Chú cạo râu rồi?”
Phó Diễn gật đầu.
Giang Tinh Hoài sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Em cũng muốn cạo."
Phó Diễn bật cười cúi đầu nhìn cậu, nhéo cằm, nói: "Em bé còn chưa mọc râu đấy thôi?"
Giang Tinh Hoài chỉ có một vòng tròn lông tơ quanh miệng, nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy.
"Em phát d/ục rất tốt đó." Giang Tinh Hoài xấu hổ cúi đầu sờ miệng, "Thật ra lông rậm là do di truyền. Ba em ổng cũng không có râu, hồi trước em hỏi, ổng kêu hai mươi tuổi mới mọc râu, nói vậy thì em cũng sắp lớn rồi, sắp cạo được rồi."
“Trẻ con.” Phó Diễn vui vẻ cười, không nhịn được cúi đầu hôn cậu.
Giang Tinh Hoài ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Lớn rồi."
“Cái gì?” Phó Diễn hỏi.
“Chỉ hôn thôi.” Giang Tinh Hoài cau mày nghiêm túc mè nheo, “Sao không để tay lên mông em."
Phó Diễn: "..."
Giang Tinh Hoài: "Em trưởng thành rồi, có thể làm chút chuyện người lớn thường làm mà đúng không?"
Phó Diễn: "..."
Phó Diễn ho khan một tiếng: "Em ——"
“Đó là cái gì?” Giang Tinh Hoài đột nhiên vươn tay chỉ về phía xa, vội vàng cầm giương ống nhòm lên.
Phó Diễn thấy một chiếc xe tải nhỏ đang chạy về phía họ trên đoạn đường lớn.
"Lẹ lên!" Giang Tinh Hoài cúi đầu gọi người trực ban phía dưới, "Đồng chí gọi anh Phi giúp tôi! Có người đang đến!"
Không đến nửa phút, Chu Cao Phi một tay cầm giấy vệ sinh, một tay kéo quần, sốt ruột từ trong toilet vọt ra: "Chuyện gì?"
"Một chiếc xe tải nhỏ đang đi về hướng này.” Giang Tinh Hoài nói.
Phó Diễn nói thêm: "Lái xe ổn định, biết xác định lối rẽ chính xác. Những người trong xe đều bình thường."
“Có người nhiễm bệnh nào đuổi theo không?” Chu Cao Phi hỏi.
“Không có.” Giang Tinh Hoài nói xong, lại nhìn một lần nữa xác nhận tình huống phía sau xe, lắc đầu, “Phía sau không có ai.”
"Đại Xuân dẫn người ra ngoài, dựng rào chắn ở khoảng cách 100 mét chặn họ." Chu Cao Phi nhanh chóng sắp xếp, "Những người khác cầm vũ khí núp bên trong và chờ lệnh của tôi."
Năm phút sau, chiếc xe tải nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Đại Xuân làm động tác tạm dừng, nhưng tốc độ của chiếc xe tải nhỏ không hề chậm lại.
“Dừng lại!” Chu Cao Phi hét lớn cảnh cáo.
Chiếc xe vẫn mạnh mẽ lao đến.
"Đoàng!"
Chu Cao Phi không nhiều lời, trực tiếp giơ súng trong tay lên, chĩa vào kính chiếu hậu của ô tô và bóp cò, tiếp tục cảnh cáo: "Dừng xe!"
Chiếc xe tải nhỏ lắc lư, tiếng phanh rít vang lên, chiếc xe dừng lại cách rào của bọn họ 10 mét.
Bụi bay tứ tung, không khí hỗn loạn trở nên yên lặng.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Chiếc xe nằm yên không phát ra bất kì tiếng động nào.
Chu Cao Phi ra hiệu cho mọi người cảnh giác. Rồi hắn chậm rãi tiếp cận chiếc xe lạ.
"Cạch——"
Đúng lúc này, cửa bên ghế lái đột nhiên bật ra.
Ngay sau đó một chàng trai hốc hác đeo kính gọng đen lo lắng bước xuống.
“Cậu có bị nhiễm bệnh không?” Chu Cao Phi nhanh chóng đánh giá cậu ta, sau đó hạ súng xuống.
Chàng trai lắc đầu, thấy những người trước mặt mình cầm vũ khí thì thở phào nhẹ nhõm: “Bọn em đều là sinh viên của Đại học phía Nam, không ai trong bọn em bị nhiễm bệnh, những sinh viên bị cắn... tất cả đã tự rời đi."
"Chúng tôi cần phải kiểm tra." Chu Cao Phi nói.
“Xuống đây.” Chàng trai đeo kính gọng đen hét vào trong xe.
Cửa sau mở ra, một vài nam nữ thanh niên với vẻ mặt mệt mỏi, bối rối chậm rãi bước xuống xe.
Một cô gái trong số đó ra khỏi xe, ngồi sụp xuống đất, bắt đầu khóc lóc.
"Bọn em trốn khỏi trường và cắt đuôi đám người nhiễm bệnh, nhưng không tài nào cắt đuôi được một con quái vật trông giống như bộ xương khô. Nó chạy rất nhanh và có sức bật kinh người." Chàng trai sợ hãi, chỉ vào một vết lõm trên mặt trước của chiếc xe tải nhỏ, "Trong cái rủi có cái may, tốc độ của con quái vật kia quá nhanh, bọn em không cẩn thận đâm chết nó."
“Thể biến dị?” Giang Tinh Hoài nhíu mày, cậu từng đụng độ qua thứ này, hiển nhiên biết nó khủng bố cỡ nào.
"Thể biến dị?" Chàng trai đeo mắt kính gọng đen nghi hoặc nói: "Là tên các anh đặt cho nó? Hay là tin tức mật mà các anh nghe được từ chính phủ?"
"Thể biến dị là những trường hợp nhiễm bệnh lần thứ hai, số lượng rất ít, xuất hiện ở nơi tập trung đông người nhiễm bệnh. Nó có sức mạnh cơ thể kinh người, tốc độ lây nhiễm virus không đến một giây. Một người được huấn luyện bài bản trong quân đội khi đối mặt với con quái vật này còn gặp bất lợi." Phó Diễn nhân lúc này giải thích cho Chu Cao Phi, đồng thời đề nghị, "Tìm người đến thu cái xác của thế biến dị đó."
Chu Cao Phi tán thành nhanh chóng điều hai người lái xe theo hướng mà chàng trai đeo kính đen chỉ.
Nhóm tám sinh viên đại học tiến vào khu vực an toàn có lưới sắt bao quanh sau khi kiểm tra hoàn tất.
Hai mươi phút sau, hai người ra ngoài tìm kiếm thi thể quái vật trở về.
"Cái xác đã biến mất," Một người trong số họ báo cáo nói.
"Không thể nào, chính bọn em đã tông con quái vật đó vào tường rồi." Chàng trai đeo kính đen kinh ngạc đứng lên, "Em sợ nó chưa chết nên còn tông thêm hai lần, bây giờ không tìm thấy xác là thế nào?"
Điều đó có nghĩa là thể biến dị, một con quái vật có khả năng lây nhiễm mạnh có thể chỉ cách họ chưa tới 20 phút.
"Lập tức đề cao cảnh giác, thông báo cho mọi người nhanh chóng cố thủ trong nhà, lưới sắt bình thường không ngăn được thể biến dị." Phó Diễn là người đầu tiên phản ứng.
Sắc mặt Chu Cao Phi khó coi, đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa chỉ đạo: "Cảnh báo cấp một sẽ lập tức bắt đầu. Tất cả phụ nữ, trẻ em và người già sơ tán đến biệt thự. Những người còn lại tuần tra 24 giờ phòng trường hợp —"
"...Nhóm Khang Thành trở về." Chu Cao Phi dừng một chút: "Tất nhiên, đây là kết quả tốt nhất."
Tất cả những người không có nhiệm vụ tuần tra đều trốn trong biệt thự dưới ánh chiều tà.
Đóng cửa cẩn thận, khóa chốt cửa sổ.
Mặt trời dần lặn theo thời gian, màn đêm phủ xuống như một tấm vải đen khổng lồ.
Căn cứ an toàn nhỏ bé được bao quanh bởi lưới sắt mỏng manh giấu hơi thở trong bóng tối, cố gắng sống sót.