Nhưng rất nhanh Giang Lương Viễn đã bừng tỉnh, đăm đăm nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, hàm răng cắn chặt sắp bật máu.
"Giang Tinh Hoài!" Giang Lương Viễn tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, "Con có gan thì lặp lại lần nữa! Rốt cuộc hai người có quan hệ gì!"
"Con nói, ba dám nghe sao?" Giang Tinh Hoài bình tĩnh hỏi ngược lại.
Cậu đánh cược Giang Lương Viễn không dám.
Giang Lương Viễn là người sĩ diện, sao có khả năng nghe cậu thừa nhận việc đó trước mặt mọi người.
"Ba chắc chắn muốn con phải nhắc lại ư?" Giang Tinh Hoài lại hỏi.
Trong mắt Giang Lương Viễn bốc lửa, hận không thể một cái tát chết cậu, một mực nhẫn nhịn, cuối cùng nhúc nhích yết hầu buông lời trào phúng, "Cậu ta ở tuổi đó mà muốn làm ba con, quả thật là nhân phẩm có vấn đề."
Giang Tinh Hoài chớp mắt nổ tung, Giang Lương Viễn có thể mắng cậu, nhưng lấy tư cách gì mắng Phó Diễn.
Phó Diễn không buồn phản ứng lại, Giang Tinh Hoài đã vọt ra từ sau lưng hắn, liên tiếp phản bác: "Nhân phẩm ai có vấn đề! Ba mới có vấn đề đấy! Không chỉ nhân phẩm mà cả đầu óc đều có vấn đề!"
"Mày im miệng cho ba!" Giang Lương Viễn giận điên người, đưa tay muốn lôi cậu lại.
Giang Tinh Hoài thoắt cái nhảy về sau, cánh tay Phó Diễn cũng nhanh chóng bắt được eo cậu, chặn trước mặt bảo vệ.
"Giang Tinh Hoài! Mày tới đây cho ba!" Giang Lương Viễn duỗi tay chỉ vào hai người bọn họ, ngón tay run run, hiển nhiên sức nhẫn nại đã đến cực hạn.
Phó Diễn chặt chẽ nhíu mày: "Ông Giang, tôi hi vọng ông bình tĩnh một chút."
"Cậu là cái thá gì mà kêu tôi phải bình tĩnh?" Giang Lương Viễn nén lửa giận, nghiến răng, "Cậu tránh ra!"
"Tôi là ai không liên quan đến ông." Phó Diễn một bước cũng không nhường, ôn hòa nhìn thẳng ông ta, "Nếu như ông đồng ý ngồi xuống, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng."
"Được, nói chuyện chứ gì, tôi với cậu nói chuyện." Giang Lương Viễn gật đầu, chậm rãi đến gần, hạ giọng uy hiếp: "Tôi không quản cậu ôm ý nghĩ gì với con trai tôi, nhưng cậu nghe cho kĩ, cậu có tin tôi có thể tố cáo cậu dùng thủ đoạn không chính đáng dụ dỗ trẻ vị thành niên hay không?"
"Con đã 18 tuổi." Giang Tinh Hoài bất mãn lên tiếng.
Giang Lương Viễn trừng mắt, lông mày cong cớn dựng thẳng: "Mày -- "
Nhưng vào lúc này, người đàn ông hói đầu quan sát Phó Diễn hồi lâu, bỗng nhiên giật mình, tầm mắt cố định lên người nam nhân lạnh lùng nghiêm túc, khiến người khác khó thân cận, gã rốt cuộc cũng định thần, giương tay ngăn cản Giang Lương Viễn, "Chờ đã -- chờ chút -- Giang tổng! Giang tổng khoan nào!"
"Vương Đàm Hải!" Giang Lương Viễn tức giận quay đầu.
Gã không đáp lời Giang Lương Viễn, đôi mắt mỗi lúc một lớn, không thể tin được, hỏi: "Anh là Phó... Phó Diễn? Phó Diễn của y dược Phó Lâm?"
Ánh mắt Phó Diễn quét qua người gã.
Vương Đàm Hải cũng đang nhìn hắn, càng nhìn càng hoảng.
"Vương Đàm Hải cậu có ý gì?" Giang Lương Viễn nhịn đỏ mặt.
"Anh Phó, tôi là Vương Đàm Hải, phó tổng tập đoàn Từ Thị." Người đàn ông hói đầu không có thời gian để ý đến Giang Lương Viễn, gã hấp tấp bước đến, móc một tấm danh thiếp từ túi áo vest, dùng hai tay đưa cho hắn, tha thiết mỉm cười, "Tháng trước chúng ta từng gặp nhau ở hội thảo nghiên cứu khoa học trí tuệ nhân tạo Hàng Châu, anh còn nhớ không?"
"Từ Hối Văn." Phó Diễn nhớ lại một cái tên.
Vương Đàm Hải lúng túng cười gượng, ngượng ngùng sờ so.ạng cái đầu bóng loáng, tên của chủ tịch tập đoàn Từ Thị bọn họ không phải ai cũng có gan gọi.
Nhưng vị này, không tính sau khi dịch bệnh bùng phát, địa vị của hắn dựa trên năng lực đã tăng lên bao nhiêu phần, có thể nói là nước lên thì thuyền lên. Ngay cả trước dịch bệnh, tiếng tăm của hắn cũng đã lừng lẫy.
"Anh Phó, thật không ngờ có thể tình cờ gặp anh ở đây." Vương Đàm Hải tự mình cất danh thiếp mà Phó Diễn không nhận, nụ cười trên mặt không thuyên giảm, "Chủ tịch của chúng tôi vẫn luôn muốn gặp lại anh lần nữa, thậm chí chúng tôi còn tìm người hẹn gặp ngài -- "
Vương Đàm Hải bên này còn chưa dứt lời, Giang Lương Viễn liền bên cạnh đã không nhịn được, đẩy gã ra, ngoan cố muốn kéo Giang Tinh Hoài từ sau lưng đối phương.
Vương Đàm Hải sao có khả năng để cho Giang Lương Viễn lỗ mãng xông lên kéo người, sự tồn tại của Phó Diễn có thể khiến kế hoạch của bọn họ thành công 90%. Một khi mọi chuyện như ý, bọn họ sẽ trở thành người đứng đầu tuyệt đối của căn cứ này, nhất định phải lôi kéo.
Còn Giang Lương Viễn chỉ là một đối tác không lớn không nhỏ mà thôi, ai có giá trị hơn không cần so cũng biết.
Vương Đàm Hải liếc mắt ra hiệu, phía sau lập tức có hai người lên cản Giang Lương Viễn, gã đi tới khuyên bảo: "Giang tổng, anh bình tĩnh một chút, có lẽ anh chưa biết thân phận của anh Phó là -- "
"Tôi mặc kể cậu ta có thân phận gì!" Giang Lương Viễn hất tay hai người đang giữ ông, triệt để phát hỏa, "Tôi chỉ biết cậu ta là thứ đồng tính luyến ái kinh tởm! Hắn muốn làm con trai tôi!"
Bốn chủ đồng tính luyến ái luôn có thể dấy lên bọt nước trên mặt hồ tĩnh lặng, mọi người trong nháy mặt nín thở.
Nhóm người ồn ào bỗng trở nên im lặng, ngày càng có nhiều ánh mắt tò mò nhìn sang.
Phó Diễn giấu Giang Tinh Hoài phía sau, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.
Cả người Giang Tinh Hoài tức đến run rẩy, cậu biết Giang Lương Viễn không thể chấp nhận được, cũng đã từng nghe ông nói qua những lời tương tự, nhưng không có lần nào khiến cậu cảm thấy chói tai như hôm nay.
Tại sao Giang Lương Viễn lại đối xử với cậu như vậy?
Giang Lương Viễn thật sự là ba cậu sao?
Cậu làm gì sai sao?
Không có.
Cậu không hề làm gì sai cả.
Lỗ tai đột nhiên ong ong, Giang Lương Viễn nhếch miệng nói với cậu liên tục, nhưng cậu nghe không rõ. Giang Lương Viễn lại vươn tay ra, Phó Diễn trở mình ngăn cản, hắn nói gì cậu cũng không nghe thấy.
Ngay sau đó, Giang Lương Viễn quay đầu bỏ đi xa.
Giang Tinh Hoài lắc đầu làm giảm âm thanh khó chịu bên tai, cảm giác ướt át men theo cằm cậu tí tách chảy xuống --
Có thứ gì đó nhỏ lên cổ tay cậu.
Giang Tinh Hoài mờ mịt cúi đầu, máu đỏ sẫm rớt xuống từng giọt.
Chảy máu mũi sao?
Chờ cậu ý thức chuyện gì xảy ra đã ngửa đầu ra sau theo phản xạ.
Phó Diễn lại nhanh hơn cậu, giữ chắc gáy bắt cậu cúi xuống.
"Không được ngửa đầu, kẻo bị sặc khí quản." Phó Diễn gấp rút lấy khăn từ trong túi, đè dưới lỗ mũi cậu.
Một góc khăn thấm màu đỏ sẫm.
Bàn tay Phó Diễn đỡ sau gáy, nhìn cậu dần mất đi tiêu cự, có chút lo lắng: "Giang Tinh Hoài... Giang Tinh Hoài... Nhìn anh... Nhìn anh này..."
Giang Tinh Hoài bừng tỉnh, liếc nhìn Giang Lương Viễn biến mất không còn tăm hơi ở đằng xa, tức thì nhắm mắt, hít một hơi, nắm chặt tay Phó Diễn: "Đi thôi..."
Phó Diễn gật đầu, đỡ vai cậu ra khỏi nhà ăn.
Ra ngoài rẽ phải có một con đường nhỏ, một hàng ghế đá được đặt dưới những gốc cây.
Phía trên có rất nhiều chim sẻ đứng nghỉ, nghe tiếng bước chân, chúng giật mình bay loạn xạ.
"Ngẩng đầu lên." Phó Diễn cởi vest, thấm ướt một mảng, kề sát mũi Giang Tinh Hoài, lấy tay vọc ít nước vỗ lên trán cậu.
Khu căn cứ bơm nước từ giếng trên núi, nước vô cùng lạnh.
"Lạnh quá --" Giang Tinh Hoài rụt cổ muốn né tránh, lại bị bàn tay to vững vàng ôm ở eo.
"Ngoan nào, đừng nhúc nhích." Phó Diễn hiếm khi nhỏ nhẹ.
Giang Tinh Hoài liếc mắt nhìn hắn, không tiếp tục cử động nữa.
Đợi một lúc, Giang Tinh Hoài cảm thấy máu đã ngừng chảy, cậu gỡ khăn tay, sụt sịt mũi. Quả thật không có máu tươi chảy ra.
"Phó Diễn." Giang Tinh Hoài ngửa đầu cho hắn xem, "Ổn rồi, không có chảy nữa."
Phó Diễn cúi đầu xem xoang mũi cậu, máu đã ngừng chảy: "Có chỗ nào không thoải mái không? Mũi có đau không em? Đau đầu hay hoa mắt gì không?"
Phó Diễn một bên hỏi han, một bên dùng áo vest ẩm lau mặt cậu, xong lại lau sạch tay cho cậu nhóc.
"Không có." Giang Tinh Hoài bị hắn lau mặt hơi rát, nhưng không vùng vẫy.
"Sao đột nhiên lại chảy máu mũi, mình đi kiểm tra một chút xem thế nào nhé?" Phó Diễn sờ chóp mũi cậu.
"Em không đi." Giang Tinh Hoài rũ mắt, "Em đói."
"Ăn đi." Phó Diễn không biết lôi từ đâu một chiếc cặp lồng.
Mở nắp ra.
Bên trong là món cải xanh khó ăn vừa nãy ở căn tin.
Giang Tinh Hoài: "........."
Phó Diễn dẫn cậu ngồi xuống ghế đá, đưa tới một đôi đũa.
Giang Tinh Hoài suy nghĩ miên man, hết hứng ăn, tầm mắt bắt đầu trôi đi, vô tình nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay Phó Diễn.
"Tay chú sao vậy?" Giang Tinh Hoài nhíu mày vội bắt lấy tay hắn.
"Không cẩn thận đụng phải." Phó Diễn nói.
"Khi nào thì chú --" Giang Tinh Hoài nói một nửa bỗng im bặt, cậu nhớ lại chiếc đồng hồ trên tay khi ba cậu vung tay.
Cậu bối rối ngẩng đầu, âm thanh khó khăn chui ra từ cổ họng: "Vừa nãy ba em đánh trúng sao?"
Phó Diễn khẽ cười thu tay về, vỗ đầu cậu: "Không phải."
Giang Tinh Hoài im lặng.
Cậu trách mình vừa nãy nhu nhược, rõ ràng là chuyện của mình, tại sao lại núp sau lưng Phó Diễn.
Phó Diễn vừa nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, thói quen nghĩ nhiều chiếm lấy Giang Tinh Hoài khiến hắn lo lắng.
Mắt thấy đầu đứa nhỏ nhà mình càng ngày càng gục xuống, Phó Diễn nhẹ nhàng nâng mặt cậu, để tầm mắt của hai người đối diện nhau, hắn mới nghiêm túc nói: "Anh nên che chở cho em, em -- "
"Không phải." Giang Tinh Hoài lại đánh gãy lời hắn, phản bác, "Không nên."
Phó Diễn ngẩn người.
Giang Tinh Hoài nhìn đôi mắt hắn, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Em... Ba mẹ em luôn bận rộn công việc, từ nhỏ em đã ít gặp họ, nhưng thật lòng em cảm thấy bọn họ rất yêu em. Vì em nghĩ ba mẹ yêu em là đương nhiên, cho dù em có làm gì đi chăng nữa, họ sẽ không rời bỏ em."
Đây là lần đầu Giang Tinh Hoài chủ động nhắc đến chuyện trong nhà với hắn.
"Cho nên năm ấy khi ba mẹ em một hai đòi ly hôn, em không tài nào chấp nhận được, bởi vì bọn họ đều có gia đình riêng của mình, em không còn là đứa con trai duy nhất của họ nữa, và việc yêu em không còn là sự lựa chọn hàng đầu của họ nữa."
"Em ỷ vào tình yêu của ba mẹ, cho điều đó là đương nhiên, bướng bỉnh, gây sự hết lần này tới lần khác. Nhưng sau đó em phát hiện họ chưa từng yêu em đến thế, em mới nhận ra mình chẳng qua là một đứa con ghẻ, là gánh nặng, ngay cả khi hai người họ phải ly hôn cũng không ai muốn chọn em."
Phó Diễn nhíu mày, hắn hiểu ý của Giang Tinh Hoài, cảm thấy đau lòng.
"Chú còn chuyện phải làm, em không giúp được gì hết, chú tán gẫu chuyện gì với Trịnh Nhất em cũng không hiểu. Thật lòng khi đó em cảm thấy mình vô cùng... vô cùng vô dụng." Giang Tinh Hoài bất lực nói, chắc chắn với quyết định của mình, "Nên em rất muốn đi theo đội Khang Thành... Em không muốn trở thành gánh nặng của mọi người."
Trái tim Phó Diễn bị đâm thành tổ ong, hắn nhịn kích động muốn ôm lấy cậu, khẽ an ủi: "Em còn trẻ, có thể chậm rãi lớn lên."
"Em không thích chú nói em nhỏ, không lẽ chú vẫn còn xem em là con nít à." Giang Tinh Hoài bĩu môi, "Hay là chú nói thích em vì muốn dỗ dành một đứa nhỏ?"
Phó Diễn bị lí lẽ của cậu làm dở khóc dở cười, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ Giang Tinh Hoài cố tình gây sự, dù đôi khi có hơi trẻ trâu, nhưng không có vụ mở to mắt bắt bẻ thế này.
"Chú cười cái gì?" Giang Tinh Hoài trừng hắn.
"Có thể đi theo Khang Thành, nhưng phải chú ý an toàn." Phó Diễn xoa đầu cậu.
Giang Tinh Hoài sững sờ, bất ngờ phản ứng lại, trợn to hai mắt: "Chú... chú đồng ý sao?"
Phó Diễn nhìn cậu, bỗng nhiên v.ốt ve gò má cậu, cảm nhận cảm giác ấm áp non mềm truyền đến.
Khuôn mặt thiếu niên ngây ngô nhu hòa. Rõ ràng là chim non vừa rời tổ, mở đôi cánh mềm mại loạng choạng bay theo sức gió.
Có lẽ chỉ cần gió lớn một chút có thể bẻ gãy đôi cánh của cậu. Nhưng ánh mắt lại kiên nghị đến bướng bỉnh, như không để vào mắt những trở ngại, một đường quyết chí bay cao.
Cậu không phải chim hoàng yến núp trong lòng hắn. Hắn đã nhận ra từ sớm, là do hắn chủ động muốn bảo vệ Giang Tinh Hoài, sợ Giang Tinh Hoài chịu tổn thương.
Thật ra Giang Tinh Hoài dũng cảm hơn hắn nhiều lắm.
Phó Diễn thở dài, rất nhanh lại cười, chậm rãi nhấn mạnh: "Em không phải là gánh nặng của ai. Em quên rồi sao, em đã cứu anh đến hai lần."
Giang Tinh Hoài ngơ ngác.
"Em là anh hùng nhỏ của anh." Phó Diễn nói.
Giang Tinh Hoài lâng lâng, cả người nhộn nhạo, mất một lúc mới trở về hiện thực, hắng giọng, ưỡn ngực. Vẻ mặt kiêu ngạo không che giấu, từ trên cao nhìn xuống Phó Diễn: "Chuyện, em là ai, khâm phục em chưa."
"Nếu như em có thể nghe lời ăn chút cải xanh, anh sẽ càng khâm phục em." Phó Diễn trở mặt bưng chén rau cải kề sát miệng cậu.
Giang Tinh Hoài: "........."
______^_^______
Editor: Em - chú hay em - anh đây mọi người ưi