----
Một con mèo nhỏ cho rằng bản thân có thể chạy trốn nhưng lại phải chứng kiến thợ săn hủy đi từng đường lui của mình, biểu tình tuyệt vọng trên mặt thật đúng là làm cho người ta!
Nhìn nụ cười trên mặt Chu Bằng, Nguyễn Minh Phù chỉ cảm thấy chướng mắt, phản kích: "Tôi chỉ mượn anh ấy để thoát khỏi anh, sống chết của anh ấy thì liên quan gì đến tôi?"
Chu Bằng cười càng vui vẻ: "Nếu như vậy thì anh càng thích em.
"
Nguyễn Minh Phù: "! "
Biến thái chết tiệt!
Biến thái, thật biến thái.
"Minh Phù, đừng có ý khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.
" Chu Bằng bình tĩnh nhìn cô: "Ngoan đi, chờ hai ngày nữa anh tới cưới em.
"
Nguyễn Minh Phù trả lời lại một cách mỉa mai: "Nằm mơi ban ngày…"
"Anh Tiểu Bằng…"
Nguyễn Minh Phù bị ngắt lời quay đầu nhìn lại đã thấy người tới mặc váy dài màu nhạt để lộ ra bắp chân mảnh khảnh.
Chỉ là màu da người này hơi đậm khiến bộ váy phối vào mất đi vẻ đẹp.
Người tới hiển nhiên vô cùng quen thuộc với Chu Bằng, cũng không sợ anh ta mà đưa tay kéo cánh tay của người này.
"Thì ra anh ở đây, em tìm anh đã lâu.
"
Cô ta bĩu môi, giọng nói mềm mại, nhìn thì có vẻ là đang oán trách nhưng thật ra là làm nũng.
Chu Bằng thu lại nụ cười trên mặt, hất cánh tay đang bị cô ta kéo rồi nói: "Cô tới làm gì?"
"Bác gái tìm anh có việc nên em thay bác ấy chạy tới đấy một chuyến.
"
Lúc này Lâm Ngọc Kiều mới nhìn về phía Nguyễn Minh Phù: "Đây là thanh niên tri thức Nguyễn sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp, làn da thật trắng, không giống em phải đi làm mỗi ngày, phải phơi nắng rồi đen đi.
"
Nguyễn Minh Phù vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, cô thật đen.
"
Lâm Ngọc Kiều: "! "
Lúc này không phải nên khen cô ta hay sao? Sao không theo như những gì cô ta nghĩ vậy?
Năm đó khi Nguyễn Minh Phù với mấy người "bạn thân" diễn với nhau thì Lâm Ngọc Kiều còn chưa biết đang chui ở xó nào.
Chút đức hạnh trà xanh này mà cũng dám nhảy đến trước mặt cô, làm ơn xem tính tình cô trước rồi gây sự có được hay không?
Chu Bằng không để vào mắt chút tranh đấu này, chỉ nhìn Nguyễn Minh Phù: "Anh đi trước.
Đúng rồi, anh sẽ xin đại đội trưởng cho em nghỉ ngơi, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt.
"
Anh ta vừa nói vừa nhìn vào bàn tay bị thương của Nguyễn Minh Phù.
Sau đó lại nhìn về phía Lâm Ngọc Kiều: "Đi thôi.
"
"Anh Tiểu Bằng, anh đi trước đi.
"
Lâm Ngọc Kiều ngẩng mặt nói: "Thanh niên tri thức Nguyễn thật đẹp nên em muốn ở cùng cô ấy lâu một chút, tâm sự chuyện giữa con gái chúng em.
"
Chu Bằng cười nhạo một tiếng rồi xoay người rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Chu Bằng, sau khi xác nhận anh ta thật sự đã đi Lâm Ngọc Kiều lúc này mới mở miệng: "Thanh niên tri thức Nguyễn, anh Tiểu Bằng đối với chị thật tốt.
Tuy rằng em và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên nhưng ngoại trừ Văn! "
Danh Sách Chương: