----
Lâm Ngọc Kiều vội che miệng rồi lại kinh ngạc nhìn Nguyễn Minh Phù, vẻ mặt áy náy kéo tay cô: "Em xin lỗi, không phải em cố ý đâu.
Thanh niên tri thức Nguyễn à, chị đừng có nghĩ nhiều nhé, anh Tiểu Bằng toàn tâm toàn ý với chị, trong lòng sao có thể có người khác chứ."
Cô không quan tâm trong lòng Chu Bằng có người hay là có quỷ.
"Đừng diễn nữa." Nguyễn Minh Phù rút tay khỏi tay cô ta: "Diễn xuất của tôi lúc ba tuổi còn tốt hơn cô."
Miệng nói xin lỗi mà ánh mắt lại hận không thể giết chết cô.
Một nhánh tỏi bốc mùi mà cố giả bộ làm trà xanh hoa thủy tiên gì đó làm gì.
Lâm Ngọc Kiều cảm thấy Chu Bằng đi rồi nên cô ta cũng không cần phải giả vờ nữa.
Cô ta lạnh lùng nhìn Nguyễn Minh Phù một cái trong mắt tràn đầy khinh thường.
Chính là người phụ nữ này đã khiến anh Tiểu Bằng của cô ta mê muội, sống chết cũng phải cưới được người về.
Chỉ cần nghĩ đến Chu Bằng đối với cô ta chẳng thèm giả bộ nhưng đối với Nguyễn Minh Phù lại nhẹ nhàng không thôi đã khiến lòng Lâm Ngọc Kiều tức giận: "Quả nhiên là hồ ly tinh chỉ biết mê hoặc đàn ông."
"Đúng."
Nguyễn Minh Phù mỉm cười: "Tôi với cô không giống nhau.
Tôi chỉ cần động ngón tay sẽ có vô số người quỳ gối dưới váy của tôi, còn thứ xấu xí như cô dù có theo đuổi đàn ông vất vả như ngựa kéo thùng cũng chẳng ăn thua."
"Cô!"
Lâm Ngọc Kiều cũng bị tức điên rồi, con hồ ly lẳng lơ này mà dám nói như vậy.
Nguyễn Minh Phù bị Chu Bằng đập tan mọi hy vọng nên bây giờ rất khó chịu, thấy ai cũng oán, cả một con chó đi ngang qua lúc này cũng phải chịu cho cô tát vài cái.
"Nếu cô tới chỉ để nói với tôi những lời vô nghĩa này thì có thể đi được rồi.
Tôi không muốn lãng phí thời gian với cô."
Gương mặt Lâm Ngọc Kiều vặn vẹo: "Cô nhớ kỹ cho tôi, cách xa anh Tiểu Bằng của tôi ra một chút."
"Có phải đầu óc cô có vấn đề không?" Nguyễn Minh Phù trào phúng, mắng: "Rõ ràng là anh Tiểu Bằng của cô dây dưa với tôi, tôi còn hy vọng anh ta có thể tránh xa tôi một chút."
"Cô… Cô đừng đắc ý, sớm muộn gì anh Tiểu Bằng cũng sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của cô, xem thứ hồ ly lẳng lơ như cô đến lúc đó sẽ như thế nào…"
Ba một tiếng, cắt đứt lời nói kế tiếp của Lâm Ngọc Kiều.
Vẻ mặt cô ta khiếp sợ: "Cô dám đánh tôi?"
Nhà Lâm Ngọc Kiều tuy rằng kém nhà Chu Bằng nhưng ở toàn thôn cũng là người có tiếng nói, cha ruột cô ta là kế toán.
Cô ta lớn tới chừng này không ít lần bị đánh nhưng chưa từng bị ai đánh vào mặt.
Nguyễn Minh Phù vung tay, đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc đối phương một cái.
Da mặt thật dày, tay của cô bị đỏ rồi.
Lâm Ngọc Kiều tức điên lên, vọt về phía Nguyễn Minh Phù, lại thấy cô lặng lẽ rút ra một cây gậy.
Lâm Ngọc Kiều: "..."
Cô ta tức giận giậm chân, trong lòng cũng hiểu được bản thân lúc này sợ là không chiếm được gì tốt bèn nói: "Cô chờ đó cho tôi!"
Bỏ lại một câu, Lâm Ngọc Kiều xoay người bỏ chạy.
Nguyễn Minh Phù ném cây gậy trong tay, bĩu môi nói: "Đồ nhát gan, một tên có thể đánh cũng không có."
Đang từ trong huyện lắc lư trở về vừa hay nhìn thấy một màn như vậy, Hứa Chư đơ ra: "..."
Nữ đồng chí này còn rất đanh đánh!
Hứa Chư cũng không biết nghĩ tới cái gì mà nhe răng cười vui vẻ sau đó lại đưa tay vuốt cằm, nhìn bóng lưng Nguyễn Minh Phù rời đi.
Không biết người này đang suy nghĩ gì.
Ban đêm, đưa tay ra trước mắt cũng không thấy rõ năm ngón.
Lâm Ngọc Kiều từ trên giường bừng tỉnh, ôm ngực thở dốc.
Cô ta vừa có một giấc mơ, mơ thấy hồ ly tinh Nguyễn Minh Phù và Chu Bằng thuận lợi kết hôn, cả đời được anh Bằng của cô ta nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Sau đó...!Lâm Ngọc Kiều liều mạng nhớ lại.
Bởi vì dùng sức nên trên trán cô ta còn túa ra lớp mồ hôi mỏng.
Sau đó...!Chu Bằng phát tài, trở thành người giàu nhất địa phương mà Nguyễn Minh Phù lắc mình một cái đã trở thành phu nhân giàu có, hạnh phúc mỹ mãn trải qua cả đời.
Mà cô ta giống như con giòi trong cống ngầm, bị khát vọng cùng ghen tị tra tấn hơn nửa đời người.
Nghĩ đến kết cục trong giấc mơ, trên mặt Lâm Ngọc Kiều lộ ra nụ cười làm cho người ta sởn gai ốc.
Danh Sách Chương: