----
Một đôi vợ chồng mang theo một đứa bé bảy tám tuổi đứng co ro ở cửa chính, khi nhìn thấy Nguyễn Minh Phù thì hai mắt sáng ngời, dắt đứa bé nhanh chóng đi tới.
“Đồng chí Nguyễn.”
“Sao hai người lại tới đây?” Nguyễn Minh Phù kinh ngạc hỏi:" Trụ Tử sao rồi?”
Nghe nói lúc đưa vào còn rất tốt, nhưng được một ngày thì sốt cao liên tục vẫn không hạ xuống.
Ba mẹ Trụ Tử cũng một mực ở bệnh viện trông con, trong nhà cũng chỉ có bà nội với hai đứa nhỏ ở đây.
Còn trách đáng thương.
“Hôm nay xuất viện."
Mẹ Trụ Tử dắt Trụ Tử tới: "Bác sĩ nói đã khá hơn nhiều rồi.”
Nguyễn Minh Phù cũng hiểu.
Chắc là hôm nay vừa xuất viện, cả nhà liền tới cảm ơn cô.
Cô nhìn về phía Trụ Tử thấy cậu bé gầy đi nhiều.
Xem ra, mấy ngày ở bệnh viện cũng rất vất vả.
Cô xoa đầu Trụ Tử, cười nói: "Thế nào? Lần sau em còn dám xuống sông nghịch nước không?”
Trụ Tử còn chưa nói chuyện, mẹ Trụ Tử đã nghiêm lại:
"Chuyện lần này còn chưa phạt nó.
Lần sau còn dám thì mẹ đánh gãy chân con!"
Ba Trụ Tử cũng gật đầu, "Để tôi đánh cho.”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cô nhìn Trụ Tử trìu mến, thấy cậu bé tỏ ra rất sợ hãi.
Xem ra lần này suýt chết đuối khiến cậu bé rất sợ hãi.
Cô biết từ khi Trụ Tử xảy ra chuyện, trong thôn nổi lên phong trào răn đe con cái.
Lúc đó, thỉnh thoảng Nguyễn Minh Phù có thể nghe thấy tiếng khóc non nớt của trẻ con.
“Đồng chí Nguyễn, thật sự rất cảm ơn cô.”
Trong lòng mẹ Trụ Tử vẫn còn sợ hãi, càng cảm thấy biết ơn Nguyễn Minh Phù.
Cô ấy xúc động đến mức muốn kéo Trụ Tử quỳ xuống bái tạ.
“Lúc trước mọi người đã cảm ơn rồi."
Nguyễn Minh Phù vội kéo người lên nói: " Tiện tay mà thôi, không đáng gì cả.”
“Cái này không thể được!”
Mẹ Trụ Tử dúi gói đồ trong tay vào lòng Nguyễn Minh Phù, "Đây chính là ân tình cứu mạng, chúng tôi không phải người vong ân phụ nghĩa.
Đây là một chút tâm ý của chúng tôi, cô không được từ chối.”
Gói hàng được bọc kín, trọng lượng cũng không nhẹ, Nguyễn Minh Phù suýt nữa cầm không vững.
Nhưng cô cũng không định nhận.
Nguyễn Minh Phù không thiếu thứ gì, cô còn có đống đồ mà bạn thân vừa cho.
Bây giờ ngoài Chu gia ra thì không ai ở đây nhiều của cải bằng cô.
Còn nhà Trụ Tử thì quần áo bạc màu, vá lỗ chỗ, cơ cực khó khăn.
Họ còn phải mua thuốc cho Trụ Tử, không biết thêm bao thứ tiền lặt vặt nữa.
“Tôi xin nhận lời cảm ơn, còn quà thì thôi.”
Mẹ Trụ Tử nhiệt tình nói: "Như vậy sao được, đồng chí Nguyễn, cô nhất định phải nhận lấy.”
“Đúng vậy.”
Ba Trụ Tử hưởng ứng, một bên phụ hoạ với mẹ Trụ Tử.
“Không cần đâu.”
Nguyễn Minh Phù không khoẻ bằng mẹ Trụ Tử, suýt nữa bị đẩy ngã.
"Tôi cũng không thiếu thứ gì, hơn nữa Trụ Tử vừa mới xuất viện, cô giữ lại mấy thứ này để bồi bổ cho nó.”
Thái độ của mẹ Trụ Tử bắt đầu buông lỏng.
Sau đó thái độ lại kiên định: "Chúng tôi sẽ bồi bổ cho nó, nhưng nhất định cô phải nhận cái này.”
Nguyễn Minh Phù: "......”
“Đồng chí Nguyễn, đây là tấm lòng của chúng tôi, cô đừng từ chối.”
Ba Trụ Tử cũng nhanh chóng mở miệng.
"Vậy tôi sẽ nhận."
Nguyễn Minh Phù cũng không thích đẩy tới đẩy lui, cùng lắm thì mấy ngày nữa cô dùng tiền bù lại.
Mẹ Trụ Tử nắm tay Trụ Tử: "Trụ Tử, mau cảm ơn chị đi.”
“Cảm ơn chị.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trụ Tử vẫn tái nhợt như trước, nhưng vô cùng hiểu chuyện.
Nguyễn Minh Phù thích nhất là trẻ ngoan, cô đưa tay xoa đầu Trụ Tử.
“Ngoan lắm.”
Đôi mắt to của Trụ Tử chớp chớp nhìn Nguyễn Minh Phù, "Chị, chị thật xinh đẹp, chờ em lớn lên có thể cưới chị làm vợ không?"
Nguyễn Minh Phù cười tươi như hoa nở.
Những thanh niên tri thức khác xung quanh nghe xong lời cũng thấy buồn cười.
Mẹ Trụ Tử cười mắng một câu: "Ngốc quá, con mới bao nhiêu tuổi? Biết cái gì là vợ không.”
“Con lớn rồi.” Trụ Tử nghiêm trang nói: “Vợ giống như mẹ với ba đó, lúc nào cũng ở cùng một chỗ với nhau.
Con cũng muốn mãi ở bên cạnh chị gái xinh đẹp.”
Mẹ Trụ Tử đỏ mặt.
Danh Sách Chương: