• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Giống như lời cảm ơn của Chu Thỉ chỉ là lời ngoài miệng mà thôi.


Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất lúc này là vẻ ngoài ngang ngạnh của Cố Nghiêu Dã.


Chu Thỉ đã giơ tay lâu như vậy, nhưng anh vẫn nhắm mắt làm ngơ.


Túm giống như nhị ngũ bát vạn[1].


[1]Túm giống như nhị ngũ bát vạn: Nó chủ yếu được sử dụng để mô tả nhóm người giàu có và quyền lực trong cuộc sống . Nhóm người này quả thật có thực lực và vận khí nhất định, sẽ không bị người khác ảnh hưởng, khi người khác ghen tị, họ thường sẽ buột miệng nói “Lôi hai năm tám vạn“.


So sánh thì Chu Thỉ càng thêm tao nhã lễ độ, dịu dàng và đàng hoàng hơn, thường được các cô gái yêu mến.


Ngay cả Cố Tri Vi cũng nghĩ như vậy.


Trong lòng thầm lo lắng cho anh trai mình.


Vì Cố Tri Vi vẫn còn ở đây, Giang Tĩnh Nguyệt không tính toán với Cố Nghiêu Dã nữa.


Cô chỉ nắm lấy cánh tay Chu Thỉ, ấn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của anh xuống, giọng nói lạnh lùng: “Anh không cần cảm ơn anh ta, chúng ta không nợ anh ta cái gì cả.”


Trong khi nói, Giang Tĩnh Nguyệt cũng nhìn Cố Nghiêu Dã, như thể đang nhắc nhở anh rằng cô đã trả cho anh khoản bồi thường tương ứng cho việc hủy bỏ hôn ước.


Trước mắt giữa bọn họ thuộc tình trạng thanh toán xong.


Giang Tĩnh Nguyệt nói xong, cô muốn đưa Chu Thỉ trở lại xe, tránh xa Cố Nghiêu Dã.


Kết quả, bước chân còn chưa dịch chuyển, liền nhìn thấy người đàn ông nhướng mày lãnh đạm, trầm giọng nói: “Thật sao? Em không nợ tôi cái gì sao?”


Giọng điệu của anh dường như ẩn chứa một âm mưu to lớn, khiến trái tim Giang Tĩnh Nguyệt không khỏi hồi hộp.


Quả nhiên, một giây sau, Cố Nghiêu Dã hờ hững liếc nhìn cô một cái, nhân tiện nhìn về phía đuôi xe, cười như không cười: “Không biết là ai đâm vào sau xe của tôi, chậc chậc.”


Giang Tĩnh Nguyệt: “...”


Tâm trạng của cô vừa rồi dao động quá lớn, đã quên mất chuyện tông vào đuôi xe này.


Lúc này bị người đàn ông nhắc tới, khó tránh khỏi có chút lúng túng.


Nhưng điều này không ảnh hưởng đến ước xúc động muốn đánh anh của cô.


Ai bảo anh là thật sự nợ.


Giang Tĩnh Nguyệt không nói gì, nhưng bầu không khí trong và ngoài xe trở nên căng thẳng khó hiểu.


Cố Tri Vi ngồi ở ghế lái có chút lúng túng, cô rất muốn nhắc nhở anh trai mình nên kiềm chế bản thân, dù anh nói những chuyện này là không muốn để cho chị Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ cứ như vậy rời đi.


Nhưng những lời anh nói đã sắp khiến chị Tĩnh Nguyệt tức sùi bọt mép rồi đó.


Ngay khi Cố Tri Vi không biết làm sao, Chu Thỉ cũng nhận thấy bầu không khí không hòa thuận giữa Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã.


Nghĩ đến sự cố va chạm từ phía sau, bọn họ cũng đáng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, Chu Thỉ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa: “Thật xin lỗi, anh Cố, chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về vụ tai nạn này.”


“Nếu mọi người đã biết nhau, không bằng chúng ta giải quyết riêng. Anh xem chúng tôi cần bồi thường bao nhiêu?”


Người đàn ông mỉm cười thương lượng với Cố Nghiêu Dã, nhưng anh vẫn không quên quay đầu lại xoa dịu Giang Tĩnh Nguyệt đang bị anh chặn lại: “Tĩnh Tĩnh, chuyện này là chúng ta không đúng..”


“Giao cho anh xử lý, được không?”


“Xử lý xong, chúng ta có thể đi ăn tối sớm một chút, ăn tối xong em còn phải nhanh chóng trở về Cục thành phố.”


Hai câu sau Chu Thỉ hạ giọng, giống như là đang dỗ dành Giang Tĩnh Nguyệt, giọng nói của anh miễn bàn có bao nhiêu dịu dàng.


Tuy nhiên, mặc dù giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng Cố Nghiêu Dã vẫn có thể nghe thấy những gì anh ta nói.


Người đàn ông hơi nhướng mày, cuối cùng nhìn thẳng vào Chu Thỉ, khuôn mặt tuấn tú nặng nề, ánh mắt khó lường: “Anh Chu cảm thấy tôi thiếu tiền?”


Chu Thỉ bị chỉ điểm, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Cố Nghiêu Dã, vẻ mặt hơi sững sờ.


Có vẻ như anh không hiểu ý trong lời nói của người đàn ông.


Cũng may Cố Nghiêu Dã lại nói thêm một câu: “Các người không phải muốn đi ăn cơm sao, đúng lúc hai anh em tôi còn chưa có ăn cơm.”


Nói xong, ánh mắt anh dời đi, nhìn về phía Giang Tĩnh Nguyệt được Chu Thỉ bảo vệ phía sau, cô vẫn nhịn không được thò đầu ra hung hăng nhìn anh.


Hai người nhìn nhau trong không trung, Cố Nghiêu Dã cong môi, cười vô hại.


Giang Tĩnh Nguyệt sắc mặt xám xịt, ánh mắt như ngàn vạn lưỡi đao muốn bay ra.


“Nếu anh Cố không chê, không bằng ăn cùng một chỗ với chúng tôi?” Giọng nói của Chu Thỉ vẫn dịu dàng lịch sự, những lời này coi như đã chạm đến tâm tư của Cố Nghiêu Dã.


Dù không đồng ý nhưng anh cũng không từ chối.


Vì vậy, Cố Tri Vi thay anh trai mình chấp nhận lời mời tử tế của Chu Thỉ.


Bốn người họ cùng nhau đến nhà hàng Trung Quốc mà Giang Tĩnh Nguyệt đã đặt trước.


Thiệt hại do va chạm giữa hai chiếc xe không nghiêm trọng nên hai bên quyết định lái xe riêng về địa điểm.


Còn việc tổn thất xe, họ đến tiệm sửa xe để giải quyết.


Giang Tĩnh Nguyệt trả tiền sửa xe cho Cố Nghiêu Dã.


Mặc dù người đàn ông nói bữa ăn tối nay có thể trả hết nợ, nhưng Giang Tĩnh Nguyệt cố chấp phải bồi thường cho anh.


Như sợ người đàn ông hay đổi ý này về sau sẽ làm ầm lên, yêu cầu cô và Chu Thỉ làm điều này điều kia.


Giang Tĩnh Nguyệt kiên trì, Cố Nghiêu Dã cũng không tranh cãi với cô.


Bốn người họ lái xe đến một nhà hàng Trung Quốc gần cục thành phố. Sau khi đến nơi, Cố Tri Vi và Giang Tĩnh Nguyệt đỗ xe, bốn người cùng nhau vào nhà hàng.


Cũng may, vị trí Giang Tĩnh Nguyệt đặt trước có thể đủ cho bốn người.


Sau khi gọi món, Chu Thỉ kêu người phục vụ lấy một nồi nước đun sôi, chậm rãi rửa sạch và khử trùng bát đĩa cho Giang Tĩnh Nguyệt.


Khi nhìn thấy dáng vẻ ân cần, chu đáo của anh, ngay cả Cố Tri Vi cũng không khỏi tặc lưỡi.


Cô thầm cảm thán trong lòng, chị Tĩnh Nguyệt thực sự đã tìm được một người bạn trai tốt.


Cùng lúc đó, Cố Nghiêu Dã ngồi đối diện hai người cũng bắt tay làm, hàng mi dày cụp xuống, lạnh lùng quan sát động tác của Chu Thỉ.


Thấy anh tỉ mỉ đối đãi Giang Tĩnh Nguyệt, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.


Chuyện như vậy, đổi thành anh cũng làm được.


Hơn nữa nhất định phải tốt hơn Chu Thỉ.


Khi thức ăn được dọn ra, sự bế tắc trên bàn ăn cuối cùng cũng dịu đi.


Cố Tri Vi cố gắng hết sức để tìm một chủ đề để trò chuyện với Giang Tĩnh Nguyệt, hai người trò chuyện từ việc học của Cố Tri Vi cho đến công việc của Giang Tĩnh Nguyệt.


Giang Tĩnh Nguyệt cũng nhắc nhở Cố Tri Vi không nên ra ngoài vào ban đêm một mình trong những ngày này.


Thành phố Thẩm Quyến gần đây không được yên bình, kẻ sát nhân của vụ án giết người và hiếp dâm hàng loạt vẫn chưa bị bắt.


Trong bữa tối, Giang Tĩnh Nguyệt đi nghe điện thoại.


Là đồ đệ Bạch Tư Tư ủa cô gọi đến, chắc là có vấn đề chuyên môn gấp gáp muốn hỏi cô.


Giang Tĩnh Nguyệt vừa rời đi, Cố Tri Vi cũng lên tiếng, đi vào phòng rửa tay.


Hai cô gái lần lượt rời khỏi bàn, trên bàn chỉ còn lại hai người đàn ông to lớn là Cố Nghiêu Dã và Chu Thỉ.


Trên thực tế, Cố Nghiêu Dã không có khẩu vị lắm.


Trên bàn đồ ăn cơ bản không hợp khẩu vị của anh, đều là những thứ Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Tri Vi thích ăn.


Cho nên cả buổi anh cũng không động đũa nhiều, phần lớn thời gian đều lẳng lặng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đối diện.


Có lẽ vì cả hai đều là đàn ông nên Chu Thỉ càng cảm nhận được sự thù địch từ Cố Nghiêu Dã.


Vì vậy, nhân lúc Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Tri Vi vắng mặt, Chu Thỉ rót cho Cố Nghiêu Dã một ly nước trái cây: “Thật ra, hôm nay không phải là lần đầu tiên tôi và anh Cố gặp nhau.”


Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh, như thể đang nói chuyện phiếm.


Cố Nghiêu Dã vẫn im lặng, chỉ nghe Chu Thỉ tiếp tục nhớ lại: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nên là...”


“Hồi Tĩnh Tĩnh học năm thứ ba, cô ấy tham gia một buổi họp lớp cấp hai. Cô ấy uống một chút rượu, đêm đó tôi đã đón cô ấy.”


“Anh Cố, lúc đó anh cũng ở đó đúng không?”


Cố Nghiêu Dã cũng mỉm cười, cầm lấy ly nước trái cây mà Chu Thỉ rót đầy cho anh, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng nói: “Làm khó giáo sư Chu còn nhớ rõ tôi.”


Vừa rồi Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Tri Vi nói chuyện phiếm, cô đã tiết lộ nghề nghiệp của Chu Thỉ.


Vì vậy, Cố Nghiêu Dã cũng đã biết anh hiện đang là giáo sư sinh học tại Đại học Nông nghiệp Thẩm Quyến, tâm trạng tốt, liền thuận miệng gọi anh ấy như vậy.


Có vẻ như anh ấy, ít nhiều vẫn có chút lễ phép và giáo dưỡng.


Nhưng giọng điệu của anh thờ ơ và xa cách, điều này luôn tạo cho Chu Thỉ cảm giác xa cách.


Ngày trước anh ở cùng với những người bạn khác của Giang Tĩnh Nguyệt chưa bao giờ có loại cảm giác này.


Bản thân anh cảm thấy, Cố Nghiêu Dã là một người rất khó đối phó.


Hơn nữa, trong lòng Chu Thỉ cũng rất vui mừng, mặc dù Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã là thanh mai trúc mã, nhưng mối quan hệ của họ rất tầm thường.


Nếu như quan hệ tốt như Trần Thiến Hề, anh thật sự không biết nên cạy mở trái tim mình như thế, để anh xứng đáng với tư cách bạn trai của Giang Tĩnh Nguyệt mới được.


Sau nhiều lần cảm nhận được địch ý của Cố Nghiêu Dã.


Chu Thỉ không thể tiếp tục phớt lờ, vì vậy anh đặt ly xuống cười hỏi người đàn ông: “Không biết có phải tôi đắc tội với anh Cố ở đâu không.”


“Tôi luôn cảm thấy anh Cố không thích tôi lắm.”


Cố Nghiêu Dã ngước nhìn anh ấy, đôi mắt anh sâu thẳm thờ ơ.


Cũng không phủ nhận suy đoán của Chu Thỉ.


Một lúc sau, anh ngồi thẳng dậy, đặt nước trái cây trở lại bàn ăn, nghiêm túc bình tĩnh nhìn Chu Nhã hỏi: “Chẳng lẽ giáo sư Chu thích tôi?”


“...” Chu Thỉ nghẹn lại.


Rõ ràng là vẻ mặt Cố Nghiêu Dã đã hỏi lại anh ấy nghiêm túc, nhưng không hiểu sao lời nói của anh lại khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.


Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Thỉ bị tụt lại phía sau.


Anh không chỉ mất đi hào quang mà còn mất đi sự đĩnh đạc trước đối thủ, tim đập rộn lên trong nháy mắt.


Cũng may, Giang Tĩnh Nguyệt đã trở lại kịp thời.


Cô kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn vị trí của Cố Tri Vi rồi thuận miệng hỏi cô đi đâu.


Cố Nghiêu Dã trả lời: “Em ấy đi vệ sinh.”


“Chắc là sắp trở về rồi.”


Giang Tĩnh Nguyệt liếc anh, cũng không tiếp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK